Khương Chi xem như không nghe thấy mà chỉ khẽ gật đầu với cha Vân và mẹ Vân, rồi cầm rau dại, xoay người rời đi.
Giang Noãn Xuân vốn dĩ còn đang co rúm, rụt rè, không rên lên một tiếng nhưng vừa nhìn thấy thái độ của Khương Chi thế này thì không nhịn được nhíu mày: “Tôi đã trở về thôn Khương Gia rồi, cô cũng nên đến thành phố Thanh xem thế nào đi chứ!”
Ánh mắt Khương Chi lóe lên tia sáng rất có ý sâu xa, cô quay đầu, cong khóe môi lên cười: “Cô bớt lo chuyện người khác đi!”
Khương Chi thật sự không biết vì sao những người này lại rảnh rỗi như thế, chuyện gì cũng muốn thò một chân vào.
Vân Mông hít sâu một hơi, ông ta nhìn Giang Noãn Xuân nói: “Chuyện này xem như xong, em dẫn mấy đứa bé trở về đi, anh sẽ tự mình đưa mấy mẹ con quay về thành phố Thanh.”
Mẹ Vân đứng một bên đã khóc đến mức hai mắt cũng đỏ bừng, bà ấy vội phụ họa theo: “Đúng vậy Noãn Xuân, cháu mau trở về đi! Để Vân Mông đưa cháu về, chỉ cần từ từ nói chuyện với cha mẹ cháu thì không có vấn đề gì nữa đâu, đang êm đẹp mà chạy đến đây thế này là chuyện thế nào?”
Giang Noãn Xuân lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt mày cô ta tái nhợt: “Tôi không muốn trở về, nhà họ Giang chọc phải phiền phức, cả nhà đều phải chết, tất cả đều sẽ chết cả thôi, tôi mới không cần quay về đó để chịu chết, các người tự đi đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play