Thi Liên Chu nhướng mắt, anh đánh giá thức ăn trên bàn, sau đó nói với giọng nhàn nhạt: “Tôi muốn ăn cơm em nấu.”
Anh chưa từng là người thích nhân nhượng người khác, làm việc cũng chẳng cố kỵ chuyện gì, cứ tùy tính mà làm, bây giờ anh gặp rủi ro phải đến loại địa phương này thì cũng thôi vậy, nhưng nếu như bữa nào cũng phải ăn mấy món này, vậy thì anh không chịu được.
Lý Phượng Anh có chút hậm hực, nhưng bà ấy cũng không dám ở lâu thêm nữa, mà xoay người trở về phòng chính.
Khương Chi lột vỏ khoai lang đỏ giật giật khóe môi, tức giận nói: “Ông nội à, nơi này là thôn Diêu gia, chứ không phải là huyện Thấm, lại càng không phải là Bắc Kinh, anh muốn ăn đồ ăn tôi nấu cũng được thôi, nhưng vấn đề là không bột đố gột nên hồ, tay nghề tôi tốt hơn nữa, cũng không có nguyên liệu nấu ăn mà.
Nếu như có nguyên liệu, ngược lại là cô cũng đồng ý chuyện cải thiện bữa cơm.
Nhưng mà, trước mắt cô phải ưu tiên suy nghĩ cách xử lý hoàn cảnh bây giờ.
Bọn họ phải rời khỏi đây như thế nào?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT