Một lúc lâu sau, Tạ Trường Uẩn mới bừng tỉnh, ngơ ngác đáp một tiếng “Được”, rồi nhẹ nhàng đặt tay nàng vào trong chăn.
Tạ Trường Uẩn đứng trên đỉnh Thiên Tuyết Sơn, sau lưng là cảnh tuyết mênh mông. Hắn quay đầu nhìn lại, nhưng không thấy bóng dáng của Cảnh Chiêu. Trong lòng thoáng trầm xuống, Tạ Trường Uẩn siết chặt tay hơn.
Cảm giác dưới ngón tay có chút khác lạ, Tạ Trường Uẩn vô thức nhìn xuống, đối phương bỗng rút tay khỏi hắn, vươn tay vào trong chăn, nhỏ giọng ngáp: “Vậy ta ngủ đây.”
Tạ Trường Uẩn ngoái lại, dịu dàng dặn dò: “Ừm, nghỉ ngơi sớm đi.”
Quay về phòng, Tạ Trường Uẩn ngồi bên giường, chầm chậm đưa tay chạm vào môi mình. Mái tóc đen dài buông xuống bên mặt, khiến hắn trông càng thêm yếu đuối. Nghĩ đến điều gì đó, Tạ Trường Uẩn bất giác mỉm cười, sau đó nhận ra, vội chỉnh lại tư thế, cố tỏ ra nghiêm nghị.
Chỉ là vẻ nghiêm túc ấy chẳng duy trì được lâu, hắn lại khẽ lắc đầu cười, đứng dậy bước tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra, nhìn về phía bầu trời với vầng trăng khuyết.
“Sư phụ, ngày mai đồ nhi thành thân rồi, người hẳn không ngờ đâu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT