Tạ Trường Uẩn chợt nhớ về sư phụ của mình. Khi còn ở Thiên Tuyết Sơn, lần đầu tiên hắn theo bạch y đạo nhân xuống núi diệt yêu, chính là trừ khử một con xà yêu giết hại con người. Khi đó, đạo pháp của hắn vẫn chưa cao như bây giờ, không cẩn thận đã bị xà yêu làm bị thương. Sư phụ hắn nổi giận, đánh con xà yêu trở lại nguyên hình rồi đem về nấu canh cho hắn uống.
Đó là món ăn tệ nhất mà Tạ Trường Uẩn từng ăn.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, hắn chợt cảm thấy có thứ gì đó tiến đến gần bên cạnh. Quay đầu nhìn, hắn thấy nữ tử phàm trần mà hắn cứu đang ngồi xuống cạnh mình.
Tạ Trường Uẩn vô thức nhíu mày, nhưng liền thấy nàng ngẩng đầu lên, những giọt nước mắt lăn dài trên má, thân người run rẩy, dựa vào hắn, ngón tay chỉ về phía một bóng cây đung đưa phía sau, giọng nói run rẩy như sắp khóc: “Đạo trưởng, bên đó hình như có gì động đậy.”
Tạ Trường Uẩn ngước mắt nhìn về hướng nàng chỉ, một lát sau thu lại ánh mắt, nói: “Chỉ là gió mà thôi.”
“Ồ…” Cảnh Chiêu nhẹ nhàng đáp lại, nhưng cũng không rời khỏi bên cạnh hắn, cúi đầu nói: “Đạo trưởng, ta sợ quá, ngài nói đêm nay có còn yêu quái đến nữa không?”
Tạ Trường Uẩn đặt hai tay trên đầu gối, thẳng thắn đáp: “Không biết.” Có thể có, có thể không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT