Người ngồi bên giường dần dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt ban đầu mờ ảo càng lúc càng rõ nét, từng đường nét trên gương mặt hắn như được vẽ ra, mỗi chi tiết đều tuyệt đẹp, đặc biệt là nốt ruồi đỏ nhỏ như hạt kim trên trán, rực rỡ như máu, khiến gương mặt kia thật sự là dung nhan như tranh, đẹp đẽ vô song.
“Chiêu Chiêu, ta ở đây, đừng sợ, ngủ đi.”
Giọng nói trầm ấm vang lên trong phòng, ngọn nến vàng nhạt khẽ lay động, lần này không còn là âm thanh vô hình mà là giọng nói thực sự có thể nghe thấy.
Nghe thấy đáp lại như ý muốn, người đang ngủ cuối cùng cũng yên lòng, không gọi nữa, đôi mày nhíu lại cũng dần dãn ra, tiếng thở nhẹ nhàng vang lên trong màn trướng.
Hạ Đào đang gục đầu lên tay, ngủ gật trên bàn bên ngoài. Hôm nay đến lượt nàng ấy trực đêm, bất chợt nàng ấy giật mình tỉnh giấc, tự làm mình hoảng sợ.
Sau khi tỉnh dậy, nàng ấy dụi mắt, bỗng nghe thấy tiếng nói, liền tò mò nhìn vào trong phòng.
“Sao giống như có người đang nói chuyện vậy?” Hạ Đào tự lẩm bẩm, nhưng lắng nghe kỹ thì không còn nghe thấy gì nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT