Cơ thể đau nhức mệt mỏi, Cảnh Chiêu vốn đã ngủ chập chờn, nên khi Phi Diên gọi, nàng liền mở mắt, yếu ớt nói: “Đỡ ta ngồi dậy!”
Hạ Đào vén một bên rèm giường lên, treo bằng móc bạc, Phi Diên đỡ nàng ngồi dậy, Cảnh Chiêu tựa vào gối mềm phía sau, mái tóc đen dài như thác, mềm mại buông xuống hai bên, gương mặt gầy guộc, thần sắc nhợt nhạt như bông phù dung phai màu, môi cũng gần như không có sắc.
Dường như nàng chỉ ngồi lặng lẽ ở đó, đã hoàn toàn hiện rõ bốn chữ "hồng nhan bạc mệnh".
Phi Diên bưng chén thuốc lên, múc một muỗng nhẹ nhàng thổi rồi đưa đến bên miệng Cảnh Chiêu.
Cảnh Chiêu uống một ngụm liền nhíu mày, khóe miệng nở một nụ cười khổ, “Thuốc này càng lúc càng đắng hơn.”
“Đám nha hoàn các ngươi hầu hạ kiểu gì vậy, còn không mau đi lấy chút mứt quả!”
Giữa không trung không ai nhìn thấy, thân hình trắng xóa lơ lửng, khuôn mặt phẫn nộ thốt lên câu nói mà người khác không thể nghe thấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play