Từ ngày hôm ấy, Lâm Khả Hân và An Di bắt đầu thường xuyên gặp nhau hơn. Họ tình cờ chạm mặt ở thư viện, quán cà phê quen thuộc, thậm chí ngay cả trên đường đi làm. Dường như sợi dây duyên phận đã âm thầm kết nối hai người lại với nhau.
Mỗi khi An Di xuất hiện, trái tim Khả Hân lại đập nhanh hơn một nhịp. Cô chưa từng có cảm giác này với ai trước đây. An Di giống như ánh nắng ấm áp, dịu dàng len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn cô.
Một buổi chiều, An Di chủ động rủ Khả Hân đi dạo công viên. Những cơn gió nhẹ mang theo hương hoa sữa thoang thoảng, bầu trời xanh trong, không khí dễ chịu vô cùng.
“Khả Hân, em thích hoa gì nhất?” An Di nghiêng đầu hỏi, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Khả Hân suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hoa cúc. Nó giản dị nhưng bền bỉ.”
An Di khẽ cười: “Vậy sao? Chị lại thích hoa nhài. Hương thơm nhẹ nhàng, nhưng lại có thể khiến người ta nhớ mãi.”
Cả hai bước đi bên nhau, trò chuyện không ngừng. Đôi khi, chỉ cần có một người khiến ta thoải mái chia sẻ, thì mọi khoảnh khắc đều trở nên quý giá.
Lúc hoàng hôn buông xuống, An Di nhẹ nhàng nắm lấy tay Khả Hân, giọng nói đầy ấm áp:
“Chị mong chúng ta có thể luôn ở bên nhau như thế này.”
Trái tim Khả Hân khẽ rung động…