Thế giới này không thiếu những kẻ thích bẻ cong sự thật.
Nếu không điều tra trước, cậu có thể sẽ thành kẻ chịu trận thay!
Vậy nên, trước khi đồng ý với khách hàng, cậu cần nắm rõ tình hình, xác nhận tính chân thực của sự việc cũng như đánh giá độ khó của nhiệm vụ.
Và người vừa bắt mạch cho cậu—bác sĩ Đông y Văn Cảnh— chính là mục tiêu cần quyến rũ trong lần này.
Bác sĩ khám bệnh tại phòng chẩn trị Tam Hỏi Đường.
Khách hàng không có quá nhiều thông tin về Văn Cảnh, chỉ đưa cho cậu hai manh mối—một tấm ảnh và một chức danh.
Dựa vào chỉ nhiêu đó, Bạch Mộc Ninh đã lần ra được đối tượng, xác nhận danh tính rồi đến đây tiếp cận thử.
Ai mà ngờ…
Tên này ngoài lạnh trong đen, miệng còn độc hơn cả thuốc!
Hoàn toàn không giống với khí chất ôn hòa, trầm ổn mà anh ta vẫn hay thể hiện.
Thoạt nhìn đúng chuẩn "nho nhã lễ độ", nhưng thực tế lại là một con cáo phúc hắc chính hiệu!
Cậu vừa mới nghi ngờ trình độ y thuật của anh ta, ngay sau đó liền bị phản kích tới chẳng còn mảnh giáp
Bạch Mộc Ninh tự nhủ với bản thân, tất cả cũng chỉ vì kiếm tiền, nhịn một chút là được.
Cậu đứng ở cửa hít sâu mấy hơi, sau đó lấy lại bình tĩnh, ngồi về chỗ cũ, chăm chú nhìn Văn Cảnh.
Cậu không nói gì, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm phân cao thấp.
Văn Cảnh dường như đã đoán trước được cậu sẽ quay lại, bình thản nâng mí mắt lên, chậm rãi nói: "Giờ thì tin chưa?"
"……?"
Quả nhiên là cố ý.
Bạch Mộc Ninh cảm thấy nghẹn khuất trong lòng, vẫn không phục, nhưng nghĩ đến việc mình muốn tiếp cận Văn Cảnh, cậu đành nuốt cơn giận xuống, gật đầu thừa nhận bản thân kém cỏi.
Ngực đau nhói như thể bị ai đó đâm một nhát, mà cậu lại không thể rút ra, chỉ có thể chịu đựng.
Cậu khó chịu đến mức thầm than trong lòng: Nam tiểu tam này thật khó đối phó!
Văn Cảnh khẽ nhếch môi cười, cầm bút máy bên cạnh, bắt đầu viết đơn thuốc.
Mực đen sắc nét, chữ viết mạnh mẽ rõ ràng, không giống những bác sĩ khác toàn viết chữ như rồng bay phượng múa, hoàn toàn không đọc nổi.
Trong lúc viết, anh còn không quên dặn dò: "Dạo này nên ăn thanh đạm, tránh đồ cay dầu mỡ, không được thức khuya, cũng phải vận động điều độ."
"Tuổi này còn dễ phục hồi."
Bạch Mộc Ninh ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn biện bạch: Có khi nào là anh khám sai rồi không?
Thanh niên trai tráng như cậu sao có thể thận hư được?!
Nhưng đúng lúc đó, Văn Cảnh vẫn cúi đầu viết chữ, nhưng ánh mắt lại như xuyên thấu cả tâm tư cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng không cam lòng, thân thể cậu đúng là yếu thật."
Viết xong chữ cuối cùng, anh đưa đơn thuốc cho Bạch Mộc Ninh, tiếp tục nói: "Sau mười giờ tối đều tính là thức khuya, dù có ngủ đủ tám tiếng cũng vậy."
"Với cả, từ giường đến nhà vệ sinh không tính là vận động đâu."
Bạch Mộc Ninh hoàn toàn ngây người, tên này không lẽ là con giun trong bụng mình à? Sao chuyện gì cậu cũng biết thế?!
Hơn nữa, những gì Văn Cảnh nói… cậu quả thực thường xuyên làm, và còn cảm thấy rất hợp lý.
Tất cả những thứ này… đều là bắt mạch mà ra sao?!
Bạch Mộc Ninh xem như hoàn toàn tâm phục khẩu phục, quả nhiên trước mặt trung y không có bí mật gì cả.
Ngay khi cậu còn đang kinh ngạc, Văn Cảnh lại thong thả bồi thêm một câu chí mạng: "Nhóc con, đừng có suốt ngày dùng tay nữa, tìm ai yêu đương đi!"
Bạch Mộc Ninh: "……?"
Chưa đầy ba giây sau, cậu lập tức cúi đầu, không còn chỗ dung thân. Sao mình lại nghi ngờ năng lực trung y làm gì chứ?!
Giờ thì hay rồi, đúng là tự làm tự chịu.
Mấu chốt nhất là… những gì Văn Cảnh nói đều đúng.
Văn Cảnh còn định nói thêm gì đó, nhưng Bạch Mộc Ninh đã đáng thương nhìn anh, yếu ớt cầu xin: "Bác sĩ, tôi sai rồi, cầu xin anh đừng nói nữa, chừa lại cho tôi cái quần đùi đi!"
Văn Cảnh khẽ nhíu mày, dừng một chút rồi nói: "Tôi chỉ định nói cậu có thể đi lấy thuốc."
Bạch Mộc Ninh: "……?"
Xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Mặt mày ủ rũ đi ra khỏi phòng khám, Bạch Mộc Ninh cầm đơn thuốc của Văn Cảnh đi đến quầy thu phí.
Văn Cảnh kê bảy thang thuốc, uống trong một tuần. Có thể chọn sắc thuốc tại quầy hoặc mang về tự sắc, nếu để quầy sắc thì phải trả thêm tiền công.
Thuốc sắc sẵn sẽ được đóng trong túi kín, khi uống chỉ cần hâm nóng lại, rất tiện lợi.
Bạch Mộc Ninh nhìn đơn thu phí, tổng cộng chỉ hơn hai trăm tệ, trong lòng thầm nghĩ: Người này miệng thì độc nhưng tâm không đen, giá cả đúng là có lương tâm.
Cậu vốn nghèo, luôn tính toán chi li trong cuộc sống, nên mỗi lần nhắc đến bệnh viện, cậu chỉ có một chữ: "Đắt!"
Bình thường chỉ đi khám cảm mạo thôi cũng phải mất cả ngàn tệ.
Giờ ở quán trung y, hơn hai trăm tệ đã có thể chữa thận hư, tự nhiên cậu lại cảm thấy hạnh phúc dâng trào, cuối cùng cậu cũng có thể yên tâm bị bệnh rồi!
Lúc chờ sắc thuốc, Bạch Mộc Ninh bắt đầu suy nghĩ về cuộc đối thoại với Văn Cảnh.
Cảm giác của cậu về Văn Cảnh là bề ngoài trông ôn hòa hiền lành, nhưng thực chất lại rất lạnh nhạt.
Một người có tính cách như vậy, liệu có thật sự dây dưa không dứt trong chuyện tình cảm, thậm chí còn cam tâm làm tiểu tam?
Cậu cảm thấy Văn Cảnh hẳn là kiểu người mà nếu bị chia tay, sẽ chỉ lạnh nhạt đáp: "Đã biết."
Trong đầu Bạch Mộc Ninh lúc này tràn đầy dấu chấm hỏi.
Có khi nào… mình nhận nhầm người không?
Nhưng ảnh chụp và nghề nghiệp của anh ta thì giải thích thế nào đây?
Bạch Mộc Ninh liếc về phía quầy thu ngân, nơi đó là một chị gái nhỏ trông rất hiền lành, thế là cậu lặng lẽ tiến lại gần, tìm cách moi tin.
"Chị gái, chị cũng chơi game này sao? Chơi ở khu nào thế?"
Cậu chú ý thấy trên bàn máy tính của cô có một tựa game mà cậu cũng chơi, liền mượn cớ để bắt chuyện.
Chị gái nhỏ cười đáp: "Cậu cũng chơi sao? Tôi ở Khu Đông Tam."
Tán gẫu vài câu về game, Bạch Mộc Ninh tiện thể kết bạn WeChat với chị gái nhỏ, hẹn khi nào có thời gian sẽ cùng nhau đánh cặp.
Nhân cơ hội này, cậu dò hỏi: "Chị gái, bác sĩ Văn là con một sao?"
Chị gái nhỏ nhìn cậu đầy ý vị, buông điện thoại xuống, nói: "Cậu hỏi gì mà kỳ lạ thế? Người khác đến đây toàn hỏi bác sĩ có người yêu chưa, cậu thì lại hỏi cái này… Nói nghe thử xem, có ý đồ gì đây?"
Thực ra, Bạch Mộc Ninh hỏi câu này là để loại trừ khả năng có một người anh em sinh đôi trông giống hệt nhau, nhưng lời này quá đột ngột, cậu đành tìm đại một lý do để chữa cháy.
"Bác sĩ Văn không có anh trai, chỉ có một cô em gái thôi, chúng ta đều gặp rồi, là một cô bé cực kỳ đáng yêu."
Cậu ngồi trên ghế, nhắn tin cho khách hàng: [Bạch Mộc Ninh: Chào Chu tiên sinh, đơn này tôi nhận.]