“Thận tinh suy nhược, thận khí không đủ.”
Vừa nghe tám chữ ngắn gọn ấy từ miệng người trước mặt, Bạch Mộc Ninh lập tức đỏ bừng cả mặt, mày nhíu chặt, môi mím lại đầy bực bội.
Tính cách của cậu không chịu nổi ai phỉ báng mình, nhất là nói cậu… không được!
Rõ ràng đối phương có một gương mặt điển trai thư sinh, nhìn kiểu gì cũng là người ôn hòa như ngọc, dịu dàng ấm áp, vậy mà có thể thốt ra những lời lạnh lẽo thế này sao?
Nếu nói thẳng ra thì tám chữ kia chính là: "Thận hư."
Mà "thận hư" chẳng phải đang nói cậu không được sao?!
Bạch Mộc Ninh nghe vậy mà tức lắm, ai cho rằng cậu không được chứ?!
Cậu năm nay mới hai mươi, đúng độ tuổi thanh niên tràn trề sức sống, gân cốt cường kiện, năng lượng dồi dào, sao có thể yếu được?
Học kỳ một năm nay, kiểm tra thể lực, cậu chạy 1000 mét chỉ mất bốn phút, hít xà được mười hai cái, dung tích phổi tận 3300 ml. Những con số này đủ chứng minh cậu vừa khỏe mạnh vừa tràn đầy sinh lực!
Cậu mà yếu? Hoàn toàn không liên quan chút nào!
Bạch Mộc Ninh kiên quyết không tin vào lời chẩn đoán của bác sĩ Đông y trước mặt, chắc chắn là khám nhầm rồi!
Cậu cúi mắt xuống, tầm nhìn dừng trên tấm bảng tên trước ngực người nọ. Hai chữ Văn Cảnh đập vào mắt, phía sau còn kèm thêm bốn chữ bác sĩ khám bệnh.
Ngước mắt lên lần nữa, đập vào mắt cậu là một đôi mắt phượng lạnh nhạt, Bạch Mộc Ninh không nhịn được bật cười, giọng điệu ôn hòa: “Bác sĩ, có khi nào anh khám sai rồi không? Tôi luôn luôn khỏe mạnh, không thể nào thận hư được.”
Câu cuối cùng, cậu còn cố tình nhấn mạnh thêm. Dù gì cũng là sinh viên đại học, ai mà chẳng có chút sĩ diện?
Nói thật, đừng nói là khỏe mạnh, cậu còn có thể leo năm tầng lầu một hơi mà không thở dốc!
Không thì… bây giờ cậu có thể hít đất ngay tại chỗ, không cần máy kiểm tra thể lực cũng đủ chứng minh sức khỏe!
Văn Cảnh liếc nhìn cậu một cái, kiểu nghi ngờ này anh gặp nhiều rồi, chẳng lạ lẫm gì, chỉ thản nhiên nói: “Đổi tay khác.”
Giọng nói trầm khàn, từ tính, nghe rất êm tai—một giọng nói chuẩn tra nam điển hình. Nhưng ở âm cuối lại mang theo một tiếng hừ khẽ, như thể đang tranh cao thấp với cậu.
Bạch Mộc Ninh vẫn ngoan ngoãn đưa cổ tay trái qua.
Đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương đặt lên cổ tay cậu, lực ấn khá mạnh.
Ánh mắt Bạch Mộc Ninh dừng trên ba ngón tay của Văn Cảnh, theo lực ấn ngày càng tăng, tầm mắt cậu cũng vô thức di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh.
Hôm nay Văn Cảnh không đeo khẩu trang, gương mặt tuấn tú lộ rõ hoàn toàn trước mắt cậu.
Hàng chân mày rậm, dáng mày thẳng tắp như thể đã được tỉa tót cẩn thận.
Nhưng nổi bật nhất là đôi mắt phượng kia—rất đặc trưng của nét đẹp phương Đông, vừa cao cấp vừa mang theo một nét ôn hòa dịu dàng khó tả.
Bạch Mộc Ninh bỗng nhớ đến những bộ phim cổ trang mà mình từng xem hồi nhỏ, mấy vị đại hiệp trong đó hình như cũng đều có đôi mắt phượng như thế này.
Nhưng trong ánh mắt Văn Cảnh lại thiếu một chút dịu dàng, nhiều thêm vài phần lạnh nhạt. Sự ôn hòa bao bọc lấy vẻ thờ ơ, hai loại cảm xúc không ngừng chuyển hóa, cuối cùng khiến sự lạnh lùng biến mất, để lại một lớp ôn nhu giả tạo.
Trong lòng Bạch Mộc Ninh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo—không thể trêu vào loại "hổ đội lốt cừu" này!
Người này khôn ngoan, thông minh, tâm tư sâu xa, chắc chắn là một con chó phúc hắc chính hiệu. Cậu phải thật cẩn thận khi đối phó.
Tỉnh táo lại, Bạch Mộc Ninh cẩn thận quan sát Văn Cảnh, nhưng giữa chân mày anh ta lại chẳng có gì cả.
Nốt ruồi đâu?
Rõ ràng trong ảnh chụp có một nốt ruồi nhỏ mà?!
Đối diện, Văn Cảnh như đang suy nghĩ điều gì đó, không nói một lời.
Nhưng chính sự im lặng này lại càng đáng sợ hơn.
Đặc biệt là vẻ mặt "khó nói hết thành lời" kia, thỉnh thoảng còn khẽ thở dài một tiếng, trông chẳng khác gì sắp viết bệnh án thông báo tình trạng nguy kịch!
Chẳng lẽ cậu mắc bệnh nan y?!
Thế thì… còn không bằng bị thận hư!
Bạch Mộc Ninh lập tức căng thẳng, vừa rồi còn hùng hồn bao nhiêu, bây giờ lại dè dặt bấy nhiêu, không dám bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Văn Cảnh.
Dường như thấy đùa cậu đủ rồi, cuối cùng Văn Cảnh cũng lên tiếng.
“Cậu hay thức khuya à?”
Câu hỏi dọa cậu giật nảy mình.
Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Không có.”
Mỗi ngày cậu đều ngủ đủ tám tiếng, tính gì mà thức khuya chứ?
“Vận động không?”
…Từ giường đến WC có tính không?
Cậu nghĩ chỉ cần là có di chuyển thì đều tính là vận động cả!
“Có.”
Dừng một chút, Văn Cảnh thu tay lại, tựa vào ghế nhìn Bạch Mộc Ninh, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Nụ cười đầy ẩn ý.
Bạch Mộc Ninh lập tức hỏi: “Bác sĩ, tôi bị làm sao vậy? Có vấn đề gì không?”
Cậu tự động bỏ qua vấn đề "thận hư", kiên quyết không thừa nhận mình có vấn đề đó, nhất định phải là một bệnh khác!
Nam giới không thể không được—đây là niềm kiêu hãnh cuối cùng của cậu!
Văn Cảnh rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau ngón tay, giọng điệu không tốt cũng chẳng xấu, nhàn nhạt nói: “Cứng miệng nhưng vẫn có bệnh à?”
Anh khẽ nhướng mày nhìn cậu, trong mắt vẫn là nét ôn nhu, nhưng lời nói ra lại chẳng có chút dịu dàng nào.
Bạch Mộc Ninh khựng lại.
Đây là đang châm chọc cậu sao?!
Văn Cảnh lau tay xong, thản nhiên ném giấy vào thùng rác, giọng điệu lãnh đạm: “Xin lỗi, bệnh mạnh miệng này không chữa được. Nếu cậu không tin, đổi sang chỗ khác khám đi.”
Bạch Mộc Ninh: "…?"
Tên này có độc à?!
Cậu tức giận đứng dậy định đi, nhưng vừa chạm tay vào chốt cửa, cậu bỗng sực tỉnh.
Đi cái gì mà đi?! Giận cái gì mà giận?!
Cậu đâu có thật sự đến khám bệnh, nếu bỏ đi, chẳng phải sẽ mất cơ hội tiếp cận mục tiêu sao?
Bạch Mộc Ninh là một chuyên gia khuyên tiểu tam rút lui, chuyên giúp khách hàng giải quyết vấn đề tình cảm.
Đừng nhìn cậu còn trẻ, thực chất cậu đã làm công việc này hơn hai năm, có thể nói là kinh nghiệm phong phú.
Kỳ trước, cậu nhận được một đơn hàng lớn.
Khách hàng cực kỳ giàu có và hào phóng, yêu cầu duy nhất là phải quyến rũ nam tiểu tam, khiến người đó chuyển hướng tình cảm, không quấn lấy người yêu của mình nữa.
Thật ra, Bạch Mộc Ninh vốn không nhận những đơn kiểu "câu dẫn – lừa gạt tình cảm". Nhưng khách hàng ra giá quá cao, nếu từ chối thì đúng là quá không biết điều!
Hơn nữa, cậu luôn muốn dành dụm tiền mua nhà, nếu có được số tiền này, ước mơ của cậu sẽ tiến thêm một bước.
Dù vậy, trước khi nhận đơn, cậu vẫn phải xác minh sự thật rồi mới quyết định có nên tiếp nhận hay không.