Quảng Trường Trung Tâm.

Smart kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Ồ? Người này cũng có ánh mắt khá lắm nha."

Bên phía búp bê, ba người bắt đầu chia nhau đi loanh quanh trong Thủy Thành, thế nên Smart liền chuyển sang xem các màn hình khác.

Cô gái bên cạnh không để ý đến chữ "cũng" trong lời của Smart, nhưng vì cô thường xuyên theo dõi màn hình của Duy Á và Lý Kỳ Phong, nên khi nghe vậy, cô kinh ngạc mở to mắt: "Đó không phải là nhân ngư?"

Smart vuốt cằm: "Chủ yếu là ở cảnh ‘đặc tả’ đầu tiên khi nhân ngư xuất hiện, có thể thấy hắn không hô hấp bằng mang, mà là đang nín thở."

Đôi lông mày thanh mảnh của cô gái nhíu chặt lại. Cô tìm một màn hình vẫn còn chiếu hình ảnh nhân ngư rồi chăm chú quan sát mang cá, nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không nhìn rõ.

Hơn nữa, có lẽ vì bị lời của Smart tác động, cô thậm chí còn cảm thấy cái đuôi của nhân ngư trông không được linh hoạt cho lắm: "Nếu thực sự không phải nhân ngư, thì kẻ giả mạo này cũng quá xuất sắc đi? Dù xét về ngoại hình, trang phục hay cách biểu diễn."

Smart: "… Cô có phải quên mất bọn họ đang ở trong phó bản không?"

"… Đúng ha." Cô gái vô thức nắm lấy cây thánh giá trên cổ, không biết nghĩ đến điều gì, thì thào: "Trong 《Thế Giới Con Người》 cái gì cũng có thể tồn tại." Khi thực sự bước vào phó bản, tất cả những điều kỳ quái và hoang đường bỗng chốc trở nên chân thực, như thể đã bước vào một thế giới khác, chỉ là thế giới này tàn khốc hơn mà thôi.

Smart liếc cô một cái, khẽ lắc đầu, sau đó tiếp tục dời mắt về phía các màn hình.

Phó bản phát sóng trực tiếp lần này tiêu tốn khá nhiều thời gian, dài nhất có thể lên đến năm ngày. Dòng chảy thời gian tại Quảng Trường Trung Tâm đồng bộ với thời gian trong phó bản. Khi phó bản kết thúc, người xem cũng sẽ rời khỏi Quảng Trường Trung Tâm, quay về hiện thực vào đúng nửa đêm cùng ngày.

Nhưng nếu có người chơi rời khỏi Quảng Trường Trung Tâm giữa chừng, họ sẽ không thể quay lại theo dõi phó bản phát sóng trực tiếp này nữa.

May mắn là Quảng Trường Trung Tâm có đầy đủ đồ ăn thức uống, thậm chí nếu mệt mỏi, còn có giường để nằm nghỉ, thế nên phần lớn mọi người đều có thể trụ lại xem hết.

Thông thường, phó bản về đêm sẽ có nhiều diễn biến quan trọng hơn, vì vậy đối với các phó bản kéo dài, người xem thường chọn nghỉ ngơi vào ban ngày và tiếp tục theo dõi vào ban đêm. Nhưng lần này, ngay khi vừa bắt đầu đã có hai người chơi chết, mà nguyên nhân đến giờ vẫn chưa rõ ràng, vì thế không ai muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc. Họ đều chờ xem có ai trong số những người chơi còn lại đến khách sạn kiểm tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Rốt cuộc có phải như lời búp bê loại đặc thù đã nói không?" Có người không kìm được lên tiếng: "Tên tội phạm chạy trốn từ nhà tù đang ở trong khách sạn sao?"

"Ai mà biết được… Mẹ nó! Búp bê loại đặc thù lại đi về phía khách sạn rồi! Không phải nói rằng khách sạn có nguy hiểm sao? Sao lại đi vào đó vậy???"

*

"Không phải cậu nói khách sạn có nguy hiểm sao?" Ảo thuật gia điềm đạm bước trên con phố: "Sao cậu vẫn điều khiển tôi đi vậy?"

Búp bê gần như đã coi cơ thể của ảo thuật gia như nhà của mình, thi thoảng ngồi ở đây, đứng ở kia, giờ đây cậu lại trèo lên mũ của ảo thuật gia. Ảo thuật gia cao lớn, ngồi trên mũ của ảo thuật gia, tầm nhìn rất tốt, gió nhẹ thổi qua, Lạc Nhất Nhiên cảm thấy có chút vui vẻ: "Vì tôi mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi một chút."

Ảo thuật gia khẽ cười: "Cậu không sợ bị giết sao?"

"Không phải có anh ở đây sao?" Búp bê đung đưa chân, nheo mắt, nhẹ nhàng trả lời.

Ảo thuật gia: "… Cậu có biết lần trước cậu dùng giọng điệu này với tôi khi nào không?"

"Hử?" Búp bê mở mắt.

Ảo thuật gia: "Là trước khi cậu ném tôi vào trong ngọn lửa."

Búp bê không hề cảm thấy tội lỗi: "Vậy có thể nói chúng ta là quan hệ sống còn rồi."

"…"

Dựa vào bản đồ đã nhìn qua, búp bê điều khiển ảo thuật gia rẽ qua góc cuối cùng của con phố, rồi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời. Phía trên cùng của tòa nhà, bốn chữ "Khách Sạn Nhân Ngư" hiện ra trong mắt búp bê.

Lạc Nhất Nhiên từ từ hạ mắt xuống, rồi nhìn thấy cổng khách sạn đã bị rào lại, vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ trước cửa khách sạn.

… Hóa ra có cảnh sát… cũng phải, dù sao cũng có nhà tù mà.

Xung quanh hàng rào có không ít người, búp bê không khách khí điều khiển ảo thuật gia chen vào, sau đó tựa vào mũ để đứng lên, nhìn vào tình hình bên trong.

Thi thể dường như đã được đem đi, chỉ còn lại rất nhiều vết máu ở cổng khách sạn, cảnh sát và bác sĩ đang khiêng cáng vào ra.

Bộ vest Ảo thuật gia bởi vì chen chúc lại nổi lên nếp uốn, hắn nhíu chặt mày: "Thiếu gia."

Búp bê đang cố gắng nhìn tình hình bên trong khách sạn: "Nói."

Giọng điệu lạnh lùng, dường như chỉ coi hắn như một con rối không có gì quan trọng.

Ảo thuật gia khẽ cười: "Cậu có thể tốt với tôi một chút không?"

Lạc Nhất Nhiên dừng lại, cúi đầu, vành mũ của ảo thuật gia che mất phần lớn tầm nhìn của cậu, cậu chỉ có thể thấy mái tóc xám rối rối trên vai ảo thuật gia: "Anh muốn tôi tốt với anh sao?"

"Vì sao?" Búp bê cười nhạo.

Ảo thuật gia dường như đang kiềm chế tiếng cười của mình, giọng nói có chút kỳ quái: "Dù sao chúng ta là người một nhà mà, người nhà thì phải sống hòa thuận với nhau."

"…" Hầu như ngay lập tức, Lạc Nhất Nhiên nhớ lại trong không gian cá nhân ngày hôm qua, ảo thuật gia tóc xám cầm đóa hồng đỏ chào cậu, chào mừng về nhà.

Rồi đóa hồng đỏ biến thành một chiếc váy đỏ.

Búp bê nheo mắt lại — Ảo thuật gia đang đe dọa cậu, chắc chắn.

Nhưng dù sau không gian cá nhân thì cậu quả thật không thể không vào…

Búp bê miễn cưỡng điều khiển ảo thuật gia di chuyển sang bên phải, nơi có ít người hơn.

Ảo thuật gia với giọng điệu rất chân thành: "Cảm ơn thiếu gia."

"…" Lạc Nhất Nhiên lập tức nhíu mày, cậu nắm lấy vành mũ, cúi đầu nhìn về phía Ảo thuật gia, nơi có băng vải quanh mắt của hắn: "Đừng làm tôi buồn nôn."

Vành mũ bỗng xuất hiện một cái đầu nhỏ, Ảo thuật gia ngạc nhiên, hắn nói: "Thiếu gia, cẩn thận đấy, đừng rơi xuống."

Búp bê nở một nụ cười đầy khinh miệt: "Anh rõ ràng rất ghét tôi, và tôi cũng muốn giết anh; vậy nên chúng ta không cần phải hòa thuận với nhau đâu." Không cần giả vờ nữa.

Ảo thuật gia mím môi, băng vải trên mặt lại về đúng vị trí: "Sống hòa thuận và việc chúng ta muốn giết nhau không mâu thuẫn nhau."

Đây là lần đầu tiên, búp bê nghe được từ miệng Ảo thuật gia rằng "Hắn muốn giết mình", khuôn mặt khinh miệt của cậu dần dần biến mất...

"Nhưng tôi thật sự hy vọng cậu tin tôi." Ảo thuật gia nở một nụ cười rất tươi, băng vải trên mặt hơi nứt ra, lộ ra một chút màu đen dưới đó: "Mặc dù tôi muốn giết cậu, nhưng tôi thật sự rất yêu cậu."

Lạc Nhất Nhiên ngừng cười.

Cậu vốn nghĩ rằng Ảo thuật gia là do quy tắc của trò chơi mà buộc phải trở thành con rối của mình, nên dù có đủ khả năng để thoát khỏi cậu, Ảo thuật gia vẫn phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh cậu cho đến khi cậu chết trong trò chơi.

Vậy nên Ảo thuật gia chắc chắn sẽ ghét cậu, người có thể điều khiển cơ thể hắn.

Nhưng — yêu cậu?

Nói nhảm à. Búp bê tức giận thu đầu lại.

"Thiếu gia, thử thách ý định của tôi là không nên." Ảo thuật gia cười vui vẻ: "Nhưng vì chúng ta đã thẳng thắn với nhau một lần, tôi nhắc cậu một câu, viên ngọc trai trên tai của cậu có thể ảnh hưởng đến rất nhiều thứ đấy."

Ai mà cần lời nhắc. Búp bê lạnh lùng đáp: "Ồ."

Cậu biết chuyện này.

Lần này đặt câu hỏi với ảo thuật gia vốn là cũng muốn hỏi về ảnh hưởng của ngọc trai, nhưng cậu cũng muốn xác định suy nghĩ của Ảo thuật gia, nên thuận theo cơn bực tức và giận dữ trong lòng mà lên tiếng.

Có thể cảm nhận được tâm trạng của búp bê hiện giờ không tốt, Ảo thuật gia lại muốn trêu chọc cậu, nhưng chưa kịp nói gì thêm, búp bê đột ngột điều khiển ảo thuật gia giơ tay lên.

Ảo thuật gia: "…?"

Lạc Nhất Nhiên cười lạnh một tiếng, tiếp theo cậu điều khiển ảo thuật gia tháo cà vạt từ áo sơ mi, một cách quen thuộc, buộc chiếc cà vạt lên miệng của Ảo thuật gia: "Anh câm miệng đi."

Ảo thuật gia phát ra một âm thanh: "Ưm?"

Lạc Nhất Nhiên: "Tôi thấy anh phiền."

"…"

*

Mặt trời đang lặn, Hạ Lãng và Quan Trình gặp nhau.

Quan Trình tay xách nhiều túi lớn nhỏ, nhìn thấy Hạ Lãng tay không thì hơi ngạc nhiên: "Cậu không mua gì sao?"

Hạ Lãng ngơ ngẩn một chút: "Mua gì?"

"Cậu này sao chẳng biết hưởng thụ gì cả." Quan Trình lục lọi trong tay, rồi đưa cho Hạ Lãng một ít đồ ăn và đồ chơi: "Lúc vào phó bản không phải tôi đã nói rồi sao, bây giờ ai mà biết lúc nào sẽ chết, lúc nào còn sống thì cứ hưởng thụ lúc có thể đi, huống chi đây đều là tiền của nhân vật, không tiêu phí thì phí lắm."

Hạ Lãng dừng lại.

Buổi tối ở Thủy Thành đã sáng đèn, mọi người xung quanh vẫn đang bàn tán sôi nổi về nhân ngư tham gia diễu hành vào ban ngày, nhìn thoáng qua, có vẻ như họ không hề vào phó bản nào, cứ như tất cả những điều này là ở một nơi nào đó trong thế giới thực.

Đây là phó bản đầu tiên với bối cảnh thành phố mà Hạ Lãng trải qua, xung quanh có người, dù chỉ là NPC, cậu ta cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều so với ba phó bản trước.

Dù cũng có thể chỉ vì — Lạc Nhất Nhiên cũng đang ở đây.

Hạ Lãng ngẩng đầu nhìn Quan Trình, người đang lật bản đồ mà Lạc Nhất Nhiên vẽ cho hắn ta, rồi nghe Quan Trình xác nhận: "Tiểu Lạc nói là phải trở về trước khi trời tối đúng không?"

"Đúng vậy."

"…" Quan Trình thu lại bản đồ, nhìn Hạ Lãng, cau mày: "Cậu có tâm sự à?"

Hạ Lãng đứng im, hơi nghiêng đầu: "Quan Trình ca, chuyện người chơi trong 《Thế Giới Con Người》 đều đã giết người, anh đã biết từ lâu phải không?"

Quan Trình im lặng.

Hạ Lãng hạ mắt xuống, lông mi hơi cụp: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là trong mắt tôi, kẻ giết người có hai loại, một loại là kẻ có vấn đề tâm lý, họ không có nhân tính, chỉ thích giết người để vui, anh là kiểu người như vậy sao?"

Gió đêm mang theo chút se lạnh, Quan Trình có vẻ tỉnh táo hơn một chút: "Tôi không phải."

Hạ Lãng khẽ chớp mắt, như thể đã lấy lại tinh thần, cậu ta bỗng trở nên tỉnh táo hơn, nở nụ cười lộ ra một hàm răng trắng: "Vậy thì tốt quá, tôi rất sợ gặp phải những kẻ có vấn đề tâm lý."

Vẻ mặt vô hại, trong ánh mắt còn có chút sợ hãi. Hạ Lãng ngượng ngùng gãi đầu: "Xin lỗi Quan Trình ca, tôi không có ý gì, chỉ là hơi lo lắng sẽ gặp phải kẻ có vấn đề tâm lý rồi làm tổn thương Nhiên Nhiên."

Quan Trình chậm rãi lắc đầu, cảm thấy tâm trạng của Hạ Lãng có vẻ không giống bình thường, nhưng khi nghĩ lại, có lẽ là do bạn tốt của cậu ta đã vào trò chơi khiến Hạ Lãng cảm thấy căng thẳng.

"Tôi là vô ý giết người." Để trấn an Hạ Lãng, Quan Trình chủ động nói: "Rồi ngồi tù vài năm, mới ra ngoài chưa được hai năm."

Hạ Lãng trợn mắt, gật đầu, biểu thị là mình đã hiểu.

"Vậy còn các cậu thì sao?" Quan Trình tự nhiên hỏi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play