Chị dâu Cố đang xào rau, Cố Thanh Oánh đang phụ nhóm lửa, nhìn thấy Bạch Đào liền chào một tiếng: “Thím năm.”
Bạch Đào ‘ừ’ một tiếng, đi đến bên cạnh chị dâu Cố: “Chị dâu, còn việc gì cần em phụ không?”
Chị dâu Cố quay đầu lại: “Không cần đâu, em dâu năm, đồ ăn sắp chín rồi, em đi bảo mấy người đàn ông rửa tay ăn cơm đi.”
“Vâng, chị dâu.”
Chỉ chớp mắt một cái mà Cố Tranh đã không còn ở trong sân.
Bạch Đào nói với cha Cố và anh cả Cố một câu rồi xoay người vào phòng bếp giúp chị dâu dọn cơm.
Lúc này Cố Tranh đang nói chuyện với mẹ Cố ở trong phòng.
“Mẹ, ngày mai tụi con sẽ không ăn cơm ở viện này nữa mà sẽ tự nấu ở nhà ăn, tụi con không có rau dưa nên còn phải qua bên này hái.”
Mẹ Cố suy nghĩ một chút, lúc lâu sau mới nói: “Trong nhà có gạo không?”
“Có ạ, hôm nay đã đi Công Xã mua về.” Cố Tranh nói.
“Được rồi, hai vợ chồng tính như thế nào thì như thế đó đi, dù sao trong nhà có nhiều rau củ như vậy, mỗi ngày tới hái một ít, hoặc để mẹ nấu cho các con cầm về.” Mẹ Cố nói.
Bọn nhỏ đều đã thành gia lập thất, đều đã có cuộc sống của riêng mình, nếu bà quản nhiều, không chừng con dâu sẽ cảm thấy phiền, mà con trai cũng sẽ thấy phiền, bà ấy không muốn làm chuyện khiến cho người ta chán ghét kia.
Cố Tranh hướng mắt ra ngoài cửa, do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ, Bạch Đào…Cơ thể cô ấy rất yếu, việc đồng áng…”
Con trai út còn ấp úng chưa nói xong thì mẹ Cố đã nghe hiểu, tóm lại là đau lòng cho vợ mình, không muốn cho vợ xuống đồng làm việc.
Mẹ Cố thấy vui mừng vì tình nghĩa giữa hai vợ chồng, lại có thêm loại cảm xúc không rõ, có chút chua xót.
“Biết biết, lúc việc đồng rảnh rỗi thì được, nhưng bây giờ việc đồng bận bịu, ở trong nhà nhàn hạ là không được, về sau bảo con bé đi cắt cỏ heo với Thanh Oánh, sẽ không bị mệt, mẹ sẽ nói với cha con để ông ấy đi nói với đội trưởng một tiếng, như vậy là được rồi chứ?”
Cố Tranh nghe vậy thì gật đầu: “Cảm ơn mẹ.”
Đương nhiên là chị dâu Cố cũng biết chuyện em năm không muốn cho vợ xuống đồng làm việc thì không khỏi líu lưỡi, bình thường không thấy em năm là người chiều vợ như vậy đó.
Trong đội cắt cỏ heo toàn là mấy đứa nhóc choai choai không làm việc được, còn có mấy người già không chịu ngồi yên, một ngày chỉ cần cắt đầy hai sọt là được, trong đội sẽ tính cho hai công điểm.
Đương nhiên là Bạch Đào đều không biết những chuyện này .
Cơm nước xong xuôi.
Bạch Đào giúp chị dâu cả Cố rửa sạch bát đũa.
Đối diện với thím Hồ đang dẫn theo cháu trai là Tiểu Tôn tới cửa.
Bạch Đào và Cố Tranh nói chuyện với nhau rồi về nhà.
Buổi tối rửa mặt xong, cả người Bạch Đào nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, mở giao diện hệ thống ra.
Bạch Đào nhìn số điểm tích lũy, bởi vì ứng trước số điểm khen thưởng nên chỗ đó là một dãy số âm vô cùng bắt mắt.
Mắt không thấy tim không phiền.
Bạch Đào thay đổi giao diện, xem hàng hóa phía dưới.
Tùy ý chọn rau hoặc là trái cây.
Các loại rau dưa và trái cây vô cùng đa dạng, cần cái gì là có cái đó.
Bạch Đào nhìn trái anh đào lớn, xoài, chuối, sầu riêng, việt quất, dâu tây, quả táo, đào, dưa lê, dưa hấu, thanh long.
Nhìn là có thể thấy hoa quả đều rất tươi ngon, như là mới hái xuống vậy, Bạch Đào cảm giác nước miếng cô cũng sắp chảy xuống rồi.
Bình thường ngoại trừ ăn táo thì cô đều không thích ăn những quả khác.
Khi cô đang tự mình vui vẻ thì Cố Tranh đã tắm xong và bước vào nhà.
Bạch Đào đóng giao diện hệ thống lại.