Mùa hè có không ít người ngồi dưới gốc cây hóng mát.

Mùa thu tháng chín là thời điểm mùa vụ bận rộn nhất, tất cả các cây nông nghiệp đều đã trưởng thành, công việc mỗi ngày của hộ nhà nông cũng đủ cho người ta mệt chết khiếp, hơn nữa ruộng đất thuộc quyền sở hữu riêng, còn phải bớt thời giờ đi lên núi đào nấm và rau dại, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất thì có ai còn tâm trạng tám chuyện chứ.

Nhưng mà hôm nay dưới cây hòe lớn lại có động tĩnh.

Lúc Bạch Đào và Cố Tranh đi ngang qua, một người đàn ông trẻ tuổi và một người phụ nữ đang ôm ôm ấp ấp ở dưới gốc cây hòe.

Không phải nói bây giờ là thời đại bảo thủ sao?

Cho dù đã là hai vợ chồng nhưng nếu có người ngoài ở cùng thì cũng rất ngại nói chuyện với nhau.

Sắc trời chỉ mới chập tối, còn chưa tối đến mức không nhìn thấy gì, vậy mà đôi tình lữ này đang làm gì đây?

Dù gấp như thế nào thì cũng nên đợi đến khi về nhà chứ, cho dù có phải đào đống củi lên thì cũng phải tìm một chỗ không có ai mới làm, chứ ngay tại cửa thôn thì khó tránh khỏi sẽ có người qua kẻ lại nha, chẹp chẹp…Đúng là tuổi trẻ có tinh lực tràn đầy mà!

Bạch Đào ở bên này lo chuyện bao đồng, không có ý tốt nói: “Cố Tranh, anh biết huýt sáo không? Huýt sáo cho bọn họ nghe để chọc bọn họ đi.”

Cố Tranh: “...”

Bạch Đào thấy anh bất động, liền dùng tinh thần lực bắn một hòn đá nhỏ về phía bọn họ.

Thì nghe thấy người phụ nữ nói: “A a, cái gì vậy? Có khi nào ở đây có rắn không?”

Bạch Đào muốn cười, nhưng mà tận lực nhịn xuống.

Tất nhiên là Cố Tranh cũng nghe được, cho dù anh có suy nghĩ nát óc thì cũng không biết vợ anh đã làm chuyện này.

Bạch Đào cố ý nói giọng dẹo: “Anh Tranh, người ta sợ quá, có khi nào chỗ này có rắn không.”

“...” Cố Tranh.

Hai người vừa tới nhà không bao lâu thì Cố Thanh Thần đã chạy tới mời đi ăn cơm.

Bạch Đào lấy ra chút đồ ăn vặt, mang đến viện mà mẹ Cố ở.

Ban đầu lúc mấy anh em nhà họ Cố còn chưa xây nhà thì mọi người đều ở chung một chỗ với nhau, cho nên, viện bên này lớn hơn rất nhiều, phòng ở cũng nhiều, chỉ có điều là hơi cũ kỹ chút.

Sân trước là để người ở, còn sân sau thì trồng rau nuôi heo.

Tự cung tự cấp, mỗi nhà đều có vườn rau.

Cha Cố và anh cả Cố ngồi dưới mái hiên đan sọt, đợi đến khi đan được nhiều sẽ cầm đi bán.

Bạch Đào và Cố Tranh cùng nhau gọi.

“Cha, anh cả.”

Cố Tranh tự giác đi lấy băng ghế ra ngồi đan sọt với cha và anh cả.

Cha Cố khéo tay, cái gì cũng biết đan, chiếu, sọt, rổ,... chỉ cần là đồ thủ công thì đều biết.

Có thể nói Cố Tranh là nhìn cha Cố đan đồ vật mà lớn lên, tai nghe mắt thấy, không cần học cũng biết.

Bạch Đào đặt đồ lên trên bàn ở nhà chính, nói với mẹ Cố: “Mẹ, hồi nãy con và Cố Tranh đi Cung Tiêu xã mua vài thứ, nên mang đến đây cho mẹ một ít.”

Bắt đầu ngày mai thì nhà cô sẽ không tới ăn cơm nữa, nhưng Bạch Đào chưa nói, cô nghĩ chuyện này vẫn nên để cho đàn ông nói thì hơn.

Dù sao thì cô vẫn chỉ là một người con dâu, không bằng để cho con trai ruột nói.

Vốn dĩ mẹ Cố đối với người con dâu là Bạch Đào rất hài lòng, bây giờ thấy mọi chuyện cô làm đều nghĩ đến mình thì trong lòng rất hưởng thụ.

Càng thêm cảm thấy cuộc hôn nhân này là đúng đắn!

Mẹ Cố vui vẻ, nhiệt tình đẩy đồ vật vào trong ngực của Bạch Đào: “Trong nhà vẫn còn mà! Những thứ này con cứ cầm về đi, được rồi, con cũng đừng chỉ nghĩ cho chúng ta, con cũng nên ăn nhiều một chút.”

Đột nhiên Bạch Đào bị nhét đầy đồ trong ngực, dở khóc dở cười lại lần nữa bỏ đồ vật lên trên bàn: “Mẹ, ở nhà con vẫn còn, con muốn ăn thì con sẽ tự minh đi mua, đây là con và Cố Tranh hiếu kính cha và mẹ, giờ con đi phòng bếp nhìn xem chị dâu có bận gì không.”

Ánh mắt mẹ Cố cực kì hòa ái, con dâu út đúng là tri kỉ.

Bạch Đào cảm thấy cô chỉ đang làm những gì mình nên làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play