Lan tam thiếu gia được người hầu đưa tới chỗ Thế tử Tề Vương.
Lúc này, Thế tử Tề Vương đang ở trại ngựa, cùng Hoàng thái tôn trò chuyện. Hai người tuổi tác ngang nhau, từ nhỏ đã cùng lớn lên trong cung, đọc sách bên nhau, nếu bỏ qua tranh đấu triều chính, thì cũng coi như là bằng hữu có thể nói chuyện nhà cửa.
Thế tử Tề Vương đang than thở chuyện tiểu nhi tử quá bám người:
“Ta không ôm thì nó cũng không khóc, nhưng cứ ngồi đó, mắt lấm la lấm lét đảo quanh. Thấy ta đang đọc sách trong thư phòng là lại thò đầu vào bên ngạch cửa, đọc mấy câu Tam Tự Kinh rồi len lén nhìn ta… Ngươi bảo ta sao chịu nổi? Cuối cùng lại phải ôm nó vào, mặc kệ nó bò lung tung khắp phòng.”
Hoàng thái tôn cười, dáng vẻ ôn hòa nho nhã. Y thể chất yếu từ nhỏ nên khoác thêm một chiếc áo choàng lông chồn, cười nói:
“Thế thì ngươi phải mừng mới phải. Nhà ta thì trái ngược hoàn toàn, thằng bé hơi cứng đầu, đánh nó một cái là mắt đỏ hoe, nước mắt ngấn đầy mà không chịu rơi, thế nào đánh cũng không nhúc nhích. Nhớ hồi nhỏ ngươi bị Tề Vương đánh, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.”
Thế tử Tề Vương cười lớn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play