“Có ý gì? Cậu nghĩ rằng vở vũ kịch này cũng chưa chắc có cơ hội được biểu diễn thực sự ở các đoàn khác ư?”
Thẩm Kiều Ninh đáp: “Lần trước bộ trưởng Uông có nói với tôi, năm nay trên cả nước có rất nhiều vở vũ kịch mới được dàn dựng. Hiện tại chúng ta học bài múa này là bởi vì các lãnh đạo vẫn chưa xem qua những vở vũ kịch khác. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu có nhiều vở vũ kịch chất lượng tương đương, liệu họ có mở một lớp đào tạo quốc gia cho từng vở không?”
“Tất nhiên là không thể nào, nếu thực sự như vậy, mỗi đoàn đều biểu diễn vở kịch của mình, học sao cho xuể.” Đỗ Tư Viễn buột miệng nói: “Nhưng thực sự có nhiều vở vũ kịch xuất sắc đến vậy sao?”
“Cậu thấy vở vũ kịch của đoàn mình thế nào?”
“Tất nhiên là hay rồi, tôi cảm thấy không thua kém gì vở này.”
“Vậy thì được rồi, đoàn mình muốn đoạt giải, đoàn khác cũng muốn chứ. Đừng xem nhẹ khả năng sáng tạo của nhân dân. Huống hồ, suốt bao nhiêu năm nay, mọi người bị kìm nén, không thể cho ra mắt tác phẩm mới. Bây giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội sáng tạo, chắc chắn không ai muốn bỏ lỡ.”
Đỗ Tư Viễn cảm thán: “Sao cậu có thể nghĩ được nhiều như vậy... Quan trọng hơn là, nghĩ được như vậy mà vẫn có thể nhịn không nói ra!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play