Lời giải thích của Thẩm Kiều Ninh khiến mọi người bất ngờ, đặc biệt là Tông Tiểu Cầm và Chân Tuyết. Một người muốn hạ bệ cô để bản thân có thể nhảy độc vũ, một người muốn hạ bệ cô để lấy lại thể diện, nghe cô nói vậy, mặt cả hai đều xanh mét.
Chân Tuyết lên tiếng chế giễu: "Độc vũ gì chứ, cô sao? Cô có thể tự viết vũ đạo hay sao? Nếu đã giỏi như vậy thì sao còn bị đưa đến cái huyện nhỏ bé này của chúng tôi cơ chứ?"
Mọi người đều biết, đoàn văn công của quân đội tuyển người công khai, nếu thật sự giỏi như vậy, sao lại không thi đậu vào quân đội?
Chủ nhiệm Liêu ngạc nhiên trước tài năng của học sinh trước tiên, sau đó lại tự xấu hổ, là tư tưởng của ông không đủ tiến bộ, chỉ vì vài chữ mà bị dẫn dắt, tưởng rằng đó là thư tình.
Nhưng nghe Chân Tuyết nói vậy, ông cũng bình tĩnh hơn một chút: "Em nói đây là tên một điệu nhảy, có thể chứng minh không?"
"Đúng vậy, ít nhất cũng phải nhảy được điệu nhảy đó ra chứ, còn phải là điệu nhảy phù hợp với chủ đề nữa." Chân Tuyết nói ngay.
Chủ nhiệm Liêu liếc nhìn Chân Tuyết nhưng không ngăn cản, chỉ nhìn Thẩm Kiều Ninh với ánh mắt mong đợi. Nếu đoàn văn công nhỏ bé của họ thật sự có người có thể tự sáng tác thì đó là chuyện tuyệt vời biết bao: "Nếu nhảy tốt, lần độc vũ này sẽ là của em, còn có thể lập tức chuyển hồ sơ của em đến đoàn văn công."
Ngón tay của Thẩm Kiều Ninh hơi siết chặt, khi cô nghĩ đến điệu nhảy này, trong đầu toàn là ba lê, biên đạo cũng là ba lê, dù không nhảy ba lê, cô cũng cảm thấy cái tên này thích hợp hơn với múa đương đại nhưng rõ ràng, chủ nhiệm Liêu mong đợi không phải là các thể loại múa khác ngoài múa cổ điển.
Chân Tuyết thấy cô chớp mắt liên tục, không nói gì, tưởng rằng cô ta đã nói đúng: "Ai bảo cô nói khoác, tự vả mặt mình rồi có phải hay không?
Chủ nhiệm Liêu cũng hơi thất vọng, phải rồi, một đứa trẻ mới mười mấy tuổi làm sao có thể dễ dàng tự sáng tác một điệu nhảy. Nghe cô Trương nói, biết nhảy múa và biết biên đạo hoàn toàn không giống nhau, ngay cả một giáo viên hướng dẫn nổi tiếng trong lĩnh vực múa cổ điển như bà ấy cũng không dám nói bản thân biết biên đạo.
"Có thể, nhưng điệu nhảy này em chưa luyện tập thực tế bao giờ, cần hai ngày để tự luyện tập." Thẩm Kiều Ninh nói: "Còn cần một chiếc quạt, quạt tròn."
Chủ nhiệm Liêu đang định nói không biết thì thôi, không ngờ liền nghe cô nói có thể, còn tưởng ông nghe nhầm: "Thật sự có thể sao?"
"Có thể."
"Tốt, trong đoàn chúng ta có quạt tròn, lát nữa tôi sẽ bảo người đi tìm cho em." Quạt tròn cũng là đồ được kế thừa từ đoàn hát, cất giữ trong rương, "Chỉ cần hai ngày thôi sao, dài hơn một chút cũng không sao, luyện tập cho tốt."
Chủ nhiệm Liêu hiểu, sáng tác một điệu nhảy không hề dễ dàng, lâu hơn một chút cũng là điều nên làm.
"Chỉ hai ngày thôi, sáng hai ngày sau, mời thầy đến xem cùng."
"Được, vậy em chuẩn bị cho tốt trong hai ngày này." Chủ nhiệm Liêu trả lại tập vở cho cô, khích lệ: "Nhảy tốt, tôi sẽ thưởng thêm cho em."
Sau đó ông gọi một lãnh đạo khác cùng rời đi.
Chân Tuyết và Tông Tiểu Cầm tưởng rằng hôm nay Thẩm Kiều Ninh sẽ chật vật rời khỏi đoàn văn công, nào ngờ sự việc lại diễn biến theo hướng này.
Chân Tuyết cảm thấy chủ nhiệm Liêu không thể dễ dàng rời đi như vậy, há miệng nhưng lại không biết nói gì, đành hậm hực nói: "Thẩm Kiều Ninh, tôi xem hai ngày sau cô nhảy ra được cái gì, còn tự sáng tác à? Tôi nhổ vào!" ( app TYT - tytnovel )
Thẩm Kiều Ninh coi như tiếng chó sủa, vừa dọn dẹp tủ quần áo xem có thiếu thứ gì không, vừa bình tĩnh nói: "Hạ trùng bất khả dĩ ngữ băng, yến tước an tri hồng hộc chi chí, tự cổ như thử."
Chân Tuyết không hiểu lắm nhưng trực giác cô ta biết chắc không phải là lời hay ho gì. Cô ta muốn mắng lại nhưng lời đến miệng, đột nhiên nghĩ đến Thẩm Kiều Ninh không thể nhảy ra điệu nhảy của riêng mình, đến lúc đó còn mất mặt hơn bây giờ, cô ta dứt khoát không nói gì nữa, chỉ chờ hai ngày sau xem cô bị cười nhạo.
Thẩm Kiều Ninh hoàn toàn không quan tâm đến cô ta nghĩ gì, miễn là đừng đến làm phiền cô là được.
Dọn dẹp xong đồ đạc, xác định không thiếu thứ gì, cô đợi thêm một lúc, chủ nhiệm Liêu liền bảo người đưa quạt cho cô.
Chân Tuyết thấy chiếc quạt của đoàn hát bị đưa cho Thẩm Kiều Ninh dùng, vẫn không cam lòng nhưng ngẩng đầu thấy đó là chiếc cũ nhất liền không nói gì nữa.
Chủ yếu là so với đàn tỳ bà, quạt không đáng là gì cả, đợi hai ngày sau Thẩm Kiều Ninh cút khỏi đoàn văn công sẽ không dùng được đàn tỳ bà nữa, bây giờ hy sinh một chiếc quạt cũng không sao.
Thẩm Kiều Ninh cầm quạt ra khỏi phòng, khi bước vào đoàn văn công, cô dừng bước, tính toán tiền trong người, rẽ vào nhà ăn.
"Đồng chí Tiểu Thẩm, con lại đến sớm vậy." Chú Lý cười hì hì nói.
"Chú Lý, chú có tiện nói chuyện riêng một chút được không ạ?"
Chú Lý nghe vậy, thu lại vẻ mặt, thấy không ai chú ý đến họ mới cùng cô đi ra cửa: "Có chuyện gì sao?"
"Có một chuyện con muốn nhờ chú giúp đỡ ạ."
"Chuyện gì, con nói đi."
Cô đổi cách xưng hô: "Chú Lý, trước đây con không phải đã nói với chú là muốn tăng cường lượng huấn luyện sao, hai ngày nay con cảm thấy không đủ dinh dưỡng, người cứ lả đi, con muốn nhờ chú giúp con, mỗi ngày hấp giúp con một quả trứng gà."
Thấy chú Lý có vẻ muốn từ chối, cô vội nói: "Chú không cần lo lắng về tiền, mỗi lần con sẽ trả trước một tuần, chú thấy có được hay không?"
"Chú thì muốn giúp nhưng chủ yếu là trong nhà ăn có nhiều người, khó tránh khỏi bị nhìn thấy, như vậy không được."
"À? Vậy sao ạ." Thẩm Kiều Ninh hơi thất vọng nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý phần nào: "Nếu vậy thì thôi ạ, con cảm ơn."
Cô vừa định đi lại bị chú Lý gọi lại: "Tiểu Thẩm à, đồ công cộng thì chúng ta không thể động vào, dù con có mua cũng không thể mỗi ngày bán riêng cho một mình con được, nhưng có một chợ đen, con biết không?"
Thẩm Kiều Ninh biết chợ đen là gì, cười với chú Lý: "Chúng con ở ký túc xá, nửa đêm không thể ra ngoài mua, dù mua về cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức."
"Không cần con tự đi, là anh trai chú tự lén nuôi một con gà mái ở quê, tích được nửa rổ trứng, đang tính mang ra chợ đen bán. Chú nói quá nguy hiểm, khuyên ông ấy cho cháu trai ăn nhưng ông ấy lại tiếc, nghe con nói cần, hay là bán cho con nhé?"
Nghe có vẻ cũng được: "Nhưng chỗ con không nấu được." Kiếp trước cô nghe người ta nói người nông thôn có người thích pha trứng gà với nước nóng để uống, điều kiện tốt thì thêm chút đường trắng nhưng cô không quen, từ trước đến nay cô chỉ ăn trứng chín hoàn toàn.
"Nếu con đồng ý, chú sẽ nhờ vợ chú mỗi ngày nấu một quả ở nhà, sáng con dậy sớm một chút, chú sẽ nhờ bà ấy mang đến chỗ nào đó cho con mỗi sáng." Chú Lý nói: "Chỉ là giá cả thì phải theo giá chợ đen, ông còn phải ăn nói với anh trai mình nữa."
Những công nhân và vũ công đã lập gia đình như họ không giống nhau, họ sống cùng gia đình, tuy nhỏ nhưng dù sao cũng có bếp riêng.
Thẩm Kiều Ninh nhíu mày: "Con mới đến đoàn hai tháng, không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được." Huống chi tiền lương tháng đầu tiên phần lớn cô đã đưa cho Triệu Gia Thạch, tiền tháng thứ hai lại mua vải và sữa mạch nha.
Cô vốn định trả tiền theo tuần, ăn được bao lâu thì ăn bấy lâu, nếu mua nửa rổ trứng theo giá chợ đen, cô nghi ngờ tháng này mình sẽ không có cơm ăn.
Chú Lý gật đầu thông cảm: "Giá chợ đen quả thật hơi cao. Thế này đi, nhà chú còn một ít trứng, hay là chú nhờ vợ chú mang cho con hai ngày trước, con trả giá bình thường, sau này con muốn lấy hay không cũng được."
Thẩm Kiều Ninh nghĩ nghĩ, hỏi: "Theo giá chợ đen, nửa rổ trứng đó bao nhiêu tiền ạ?"
"Nếu không có tem phiếu thì phải bốn năm đồng, nếu có một ít tem phiếu khó kiếm thì bán hai ba đồng."
Thẩm Kiều Ninh tính toán, bây giờ một quả trứng gà thường bảy xu, nếu có tem phiếu, giá này gần bằng giá mua bình thường, rẻ hơn cô dự tính nhiều.
Cô nghiến răng: "Vậy nửa rổ này con lấy trước, theo như chú nói, mỗi sáng con sẽ lấy nhưng sau này có lấy nữa hay không thì phải xem tình hình đã." Nghĩ lạc quan, ăn xong nửa rổ này có lẽ cô đã có thể đến thành phố rồi.
Chú Lý bị dáng vẻ quyết tâm vì bữa ăn của cô chọc cười: "Không vội, con đưa chú tiền ba ngày trước, cứ ăn trước, suy nghĩ kỹ rồi nói."
Cuối cùng chú Lý chỉ lấy của cô hai hào một xu, ngay cả tiền nấu trứng và đưa trứng cô muốn trả cũng không chịu lấy.
Sau khi quyết định xong chuyện trứng, Thẩm Kiều Ninh đi về phòng tập.
Cô cảm thấy bây giờ bản thân rất thiếu tiền, ngay cả trứng gà cũng sắp không mua nổi. Kiếp trước tuy cô không biết ba mẹ ruột là ai nhưng chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, học nhảy ở đội tuyển quốc gia, lúc đầu cô cũng không có tiền nhưng ở đó ăn uống đều miễn phí, nghe nói là thực đơn do chuyên gia dinh dưỡng đưa ra, ba bữa một ngày cộng thêm bữa xế chiều, khoa học dinh dưỡng.
Thẩm Kiều Ninh thay quần áo xong, tay phải vẽ một vòng cung đẹp mắt, giơ qua đầu, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào chiếc quạt tròn xám xịt bẩn thỉu.
Xem ra phải kiếm chút tiền.
Cô không hiểu kinh doanh, cũng không có định giàu sang phú quý nhưng cô chắc chắn, cô là một vũ công, dù muốn có được điều gì thì cũng nên dựa vào vũ đạo để thực hiện. Và kinh nghiệm trong quá khứ nói cho cô biết, vũ đạo chưa bao giờ phụ lòng bất cứ ai nỗ lực.