Quý Ngọc Lan lại chỉ ra một số vấn đề của Ôn Tuệ Nguyệt và một nữ binh khác, nói: "So với Tào Lệ, các em vẫn còn một số chênh lệch nhưng không sao, thời gian các em vào đoàn còn ngắn, trong đoàn lại không có người chuyên luyện Hỷ Nhi, cứ tiến bộ từ từ là được."
Có lẽ thấy Hoàng Phán Hương khóc quá thảm thiết, hiếm khi có nữ binh nào khóc to như vậy, Quý Ngọc Lan an ủi cô ta vài câu: "Thật sự là em nhảy không tệ, nhưng về chuyên môn nên bình tĩnh hơn một chút, đừng nóng nảy. Chưa đến hai năm, gấp cái gì?"
Cô ấy nói xong, giải tán đội ngũ, đám đông tản đi, chỉ còn lại bốn người trong ký túc xá của Thẩm Kiều Ninh chưa đi, Hoàng Phán Hương khóc đến ngồi bệt xuống phòng tập ôm đầu gối.
Tuy vì chuyện trước đó mà Nguyên Tĩnh Trúc bất mãn với Hoàng Phán Hương, nhưng thấy cô ta như vậy, cô ấy vẫn cứng nhắc nói một câu: "Chỉ là một Hỷ Nhi thôi mà, vở vũ kịch này còn chưa chắc đã nhảy lại, nhiều người không được chọn như vậy, cô khóc cái gì?"
"Cô chẳng hiểu gì cả!" Hoàng Phán Hương hét lớn: "Người gia đình cán bộ như cô, căn bản sẽ không hiểu được người như chúng tôi!"
Nguyên Tĩnh Trúc cảm thấy bản thân không chấp nhặt mà khuyên cô ta đừng khóc lại bị hét lớn như vậy, lửa giận cũng bốc lên: "Sao tôi lại không hiểu?"
"Tôi sắp xuất ngũ rồi! Người như cô, sao có thể hiểu được sự trân trọng của tôi đối với cuộc sống trong quân đội, cô vì theo đuổi tình yêu mà muốn xuất ngũ nhưng tất cả những gì tôi làm đều là để có thể ở lại!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT