Sau khi Thế tử Tào Quốc Công làm náo loạn chuyện hôn sự rầm rộ trong thành, chuyện hắn ta lại gây rối ở chùa Giác Nguyệt nhanh chóng lan truyền khắp nơi, ai nấy đều biết.

Có tin đồn rằng hai người vốn yêu nhau, sau khi Thế tử Tào Quốc Công vì tình yêu làm loạn hôn yến, Hạ Lan tiểu thư đã sợ hãi lùi bước mới dẫn đến việc Thế tử tức giận muốn đẩy nàng xuống nước để cùng nàng chết vì tình. Câu chuyện được kể lại sống động đầy cảm xúc bi thương, đến cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được là có người của phủ Tào Quốc Công thêm mắm dặm muối, nếu không sẽ không đổ hết tội lỗi lên trên người nữ tử.

Đương nhiên, Ngự sử của Đô sát viện sẽ không nghĩ vậy. Khuê nữ của nhà mình suýt bị kẻ vô lại nhà quyền quý kia đẩy xuống nước, thế mà còn bị đổi trắng thay đen, việc này rõ ràng quá đáng không thể nhẫn nhịn được!

Đô sát viện chỉ riêng mười ba đạo Giám sát Ngự sử đang tại chức đã có hơn trăm người, cộng thêm mấy chục người cấp sự trung giữ chức vụ của Lục khoa (*) liên thủ lại, ngay ngày hôm đó đã gửi hơn mười bản tấu chương lên Thông chính ti để tố cáo Thế tử Tào Quốc Công, miêu tả hắn ta là một kẻ đồi bại, không có lễ giáo, kiêu ngạo ngang ngược, không coi pháp luật ra gì.

(*) Lục khoa: bao gồm khoa Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công là cơ cấu giám sát duy nhất của triều nhà Minh, không lệ thuộc vào Lục bộ hoặc các cơ quan giám sát khác mà chịu trách nhiệm trực tiếp công việc giám sát cho Hoàng đế.

So với dự đoán của Hạ Lan Từ, số lượng tấu chương còn nhiều hơn một chút.

Rõ ràng, đây chỉ mới là bắt đầu.

Quan ngôn của Đại Ung từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo như chó điên, phủ Tào Quốc Công đắc tội với quan ngôn chẳng khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ, họ nổi điên lên còn dám tố cáo cả các quan lớn trong Nội các, huống hồ chỉ là một Thế tử nhỏ nhoi.

Cha nàng – Hạ Lan Cẩn khi biết chuyện này cũng tức giận không thôi. Càng giận hơn vì con gái ông quá quý giá, đừng nói là đánh, ông còn không nỡ chạm đến dù chỉ một ngón tay, chỉ có thể đi qua đi lại như con sư tử giận dữ mà nói: “Cha đã bảo con ở yên trong phủ, con mà nghe lời thì đã không xảy ra chuyện này. Nếu con có mệnh hệ gì, ta biết ăn nói sao với mẹ con trên trời đây!”

Nha hoàn Sương Chi quỳ mọp dưới đất run cầm cập.

Nàng ấy vốn đang canh giữ ngoài cửa, không biết bị ai đánh ngất, lúc tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng tiểu thư đâu, suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.

Hạ Lan Từ thở dài trong lòng, nói: “Tào Thế tử tính tình ngang ngược, lỗi này không thể đổ lên đầu con gái được.”

“Nhưng con dẫu sao cũng là con gái! Nếu không phải là…”

Đúng lúc đó, ca ca của nàng, Hạ Lan Giản từ bên ngoài xách theo lồng chim đi về. Hắn mặc áo giao lĩnh màu lam, khoác áo choàng màu xanh nhạt, ăn vận trông như một công tử phong lưu. Vừa vào thấy cảnh tượng này liền nói: “Cha, cha đừng trách mắng Tiểu Từ nữa. Tên Lý Đình kia vốn chẳng phải người tốt lành gì, cha không thấy bộ dạng kiêu ngạo hếch mũi lên trời của hắn khi gặp con lần đầu đâu. Sau này biết Tiểu Từ là muội muội con, sắc mặt hắn mới thay đổi… chậc chậc…”

Hạ Lan Từ và Hạ Lan Cẩn cùng quay đầu nhìn hắn.

Con vẹt trong lồng chim của Hạ Lan Giản đúng lúc còn nhái hai tiếng “chậc chậc” theo.

Tiếp theo đó là tiếng Hạ Lan Cẩn tức giận quát lớn: “Con không lo học hành, ăn mặc như thế này làm gì! Còn học theo những kẻ không ra gì mà nuôi chim nữa! Con chim này mua ở đâu, mau đem trả lại cho ta!”

Hạ Lan Giản cứng đờ: “Cha, đây không phải con mua, là người ta tặng con!”

“Vô công bất thụ lộc, đồ tặng càng phải trả lại!”

Hạ Lan Từ đã quen nhìn cảnh ca ca bị cha đuổi đánh chạy khắp sân.

Chủ yếu là vì Hạ Lan Giản thực sự không có chí tiến thủ, khi nàng từ Thanh Châu trở về đã bị sốc nặng. Ca ca đi học ba năm nay không tiến bộ chút nào, dựa vào ân điển mà vào Quốc Tử Giám, đến giờ vẫn lêu lổng, ngay cả sáng tác văn chương cũng không làm được, cuối cùng phải tìm đến nhờ nàng viết thay.

“Tiểu thư…”

Quản sự trong phủ bưng sổ sách tới, vẻ mặt có chút căng thẳng.

Hạ Lan Từ thấy cha nhất thời không để ý đến mình, nàng vội kéo Sương Chi đứng dậy, nhận sổ sách rồi đi về phía phòng kho: “Tháng này không đến mức vượt quá ngân sách đó chứ.”

“Thưa tiểu thư, không có.”

Hạ Lan Từ nhanh chóng lật xem sổ sách, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nàng mất sớm, cha nàng lại không lấy vợ kế, hiện giờ mọi việc trong phủ đều do nàng quản lý.

Cha nàng đứng hàng Cửu khanh, quan chức rất hiển hách, nhưng bất kể là quan viên nào dưới triều Đại Ung không thể duy trì thể diện và các mối quan hệ xã giao chỉ bằng lương bổng, cần phải dựa vào các nguồn thu khác.

Khổ nỗi cha nàng là người thanh liêm đến tận xương tủy, đừng nói là mưu cầu lợi ích riêng, ngay cả quà cáp thông thường mà ông cũng không muốn nhận, thiếu điều chỉ muốn dán hai chữ thanh liêm lên trán, để tiện mang tấu chương đi vạch tội các quan lại quyền quý mà không cần phải sợ hãi gì.

Chỉ là như vậy, mọi chi tiêu trong phủ đều phải tính toán kỹ lưỡng, huống chi cha nàng còn có sở thích giúp đỡ các nho sinh nghèo.

Hạ Lan Từ vào kho, ngón tay thon dài gẩy bàn tính đối chiếu sổ sách, năm ngón tay linh hoạt lên xuống.

Cảnh tượng này dù quản sự đã thấy nhiều lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy rất kỳ ảo.

Thiếu nữ thanh nhã như tiên nữ trong cung trăng cúi đầu ngồi đó, làn da mịn màng bóng loáng không một chút khiếm khuyết. Mái tóc đen mềm mại rũ nhẹ từ hai bên thái dương dường như còn mang theo làn hương thoang thoảng, càng tôn lên vẻ mong manh dễ vỡ như sứ, vẻ đẹp mỏng manh từ trong xương tủy, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ tiên khí không dính bụi trần.

Dung mạo như thế đáng lẽ không dính chút phàm trần, được người ta cung phụng không lo nghĩ gì, nhưng bây giờ lại đang… ừm, tính toán sổ sách rất thành thạo.

Tính xong, Hạ Lan Từ không khỏi thở dài trong lòng, phủ của họ thực sự quá nghèo.

Ngôi nhà nhỏ có ba lối vào mà họ đang sống hiện giờ này do Thánh thượng ban cho. Thánh thượng vốn muốn ban cho cha nàng một ngôi nhà lớn hơn, nhưng cha nàng nghĩ gia đình họ chỉ có ba người, tính luôn cả tùy tùng nha hoàn trong phủ cũng không đến mười người, không cần ở ngôi nhà quá lớn nên đã yêu cầu được đổi lấy một ngôi nhà nhỏ hơn. Thánh thượng vô cùng cảm động, còn tuyên dương cha nàng và tặng ông một tấm hoành phi khắc chữ “Lưỡng tụ thanh phong”, hiện đang treo ở giữa chính đường.

(*) Lưỡng tụ thanh phong: thanh liêm, liêm khiết

Mỗi lần Hạ Lan Từ nhìn thấy nó đều có cảm xúc phức tạp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play