Đội ngũ đón dâu chẳng mấy chốc đã gõ trống khua chiêng đi ra ngoài, người dẫn đầu còn ngạo nghễ giơ vài tấm hoàng phi lên, trên tấm biển đầu tiên là “Đỗ đạt Trạng nguyên”, “Hội nguyên kỳ thi Hội năm Tân Sửu”, “Giải nguyên kỳ thi Hương thi Thanh Châu năm Canh Tý”, bên dưới ba tấm biển kiêu ngạo này, mọi danh hiệu khác dường như đều bị nghiền nát thành cát bụi, chỉ có thể ngước nhìn.
Không bao lâu sau, mọi người đã có thể nhìn thấy Lục Trạng nguyên mặc hỷ phục tân lang đỏ thắm từ trong cổng phủ bước ra ngoài.
Sắc mặt hắn vẫn thấp thoáng lộ ra vẻ xanh xao, cơ thể hắn thẳng tắp, bước đi từng bước rất chậm, dường như còn có hơi không vững, khiến người ta không khỏi lo lắng.
“Lục Trạng nguyên cẩn thận!”
“Đi chậm thôi, đừng vội!”
Lục Vô Ưu nghe vậy, ngước đôi mắt hoa đào đầy tình cảm lên, mỉm cười nhã nhặn lịch sự đáp lại: “Cảm ơn mọi người.”
Khuôn mặt tái nhợt như chưa khỏi bệnh hoàn toàn, so với dáng vẻ đắc ý khi diễu hành trên đường phố lúc đỗ đạt Trạng nguyên ngày trước, giờ lại trông yếu ớt khiến người xem bất giác sinh ra cảm giác thương xót trong lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT