“Thần Lục Vô Ưu bái kiến Thánh thượng.”
Trong điện đốt lư hương, còn đốt loại trầm hương vô cùng quý giá, giữa khói hương quanh quẩn có một mùi thơm nồng đậm. 
Xuyên qua từng lớp rèm châu nặng nề, Thuận Đế nhìn người trẻ tuổi đang cung kính hành lễ, chính là Trạng nguyên lang do ông ấy tự mình khâm điểm. 
Biết được đêm qua hắn đã cho giải tán hết hạ nhân, ngay cả những thư sinh môn khách nương nhờ trong phủ cũng bị đuổi đi hết, sau khi dâng tấu chương xong còn lặng lẽ chờ ngoài Hội Cực Môn, Thuận Đế dần bình tĩnh lại từ cơn giận dữ tột độ — theo sau đó là một sự thất vọng, ông ấy từng kỳ vọng rất cao vào người thanh niên này. Trên dưới triều đình không thiếu thanh quan, cũng không thiếu tham quan, thứ thiếu chính là quan lại có năng lực, chỉ cần có thể làm việc, những chuyện còn lại Thuận Đế thường mắt nhắm mắt mở cho qua. Hắn vốn có thể trở thành trụ cột tương lai của Đại Ung, nhưng bản tấu chương khiến Thuận Đế hết sức mất mặt này cũng đã chạm đến giới hạn của ông ấy.
“Là ai xúi giục ngươi viết bản tấu này?”
Khi nói chuyện, bản tấu chương dày cộm kia đã bị ném xuống trước mặt Lục Vô Ưu, trang giấy mở ra, bản tấu chương mà hắn tốn gần một tháng mới hoàn thành giờ đây đã bị nhàu nát nhiều chỗ, một số gần như bị xé rách.
Âm sắc của Thuận Đế nặng nề, gặng hỏi: “Có phải là Đại Hoàng tử không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play