Sao có người lại đẹp đến như vậy!

Trong chốc lát, trong lòng nàng ta thậm chí còn bị kích động đến mức muốn đổi mặt với đối phương.

Đúng vào lúc này, giọng điệu lạnh lùng của Tiêu Nam Tuân – huynh trưởng của nàng ta vang lên: “Hạ Lan tiểu thư, thiên kim nhà Tả đô Ngự sử.”

Tiêu Thiều An giật mình, quay đầu nhìn huynh trưởng.

Mặc dù cùng một mẹ sinh ra, nhưng thật lòng mà nói, nàng ta vẫn luôn sợ ca ca, hai người không thân thiết như huynh muội bình thường thì không nói, khi bị đôi mắt đen xám kia nhìn chằm chằm, ngay cả nàng ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Tiêu Thiều An ho khan ngập ngừng hỏi: “Khụ… Là huynh trưởng mời đến sao?”

Tiêu Nam Tuấn nhếch môi cười: “Mẫu phi gọi đến.”

Tiêu Thiều An gật đầu: “Ồ.”

Nàng ta cân nhắc ý tứ trong giọng điệu của huynh trưởng rồi lại trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt liếc qua giữa hai người họ, lúc này cơn giận mới lắng xuống, nàng ta nở nụ cười tươi: “Không có gì đâu, ta chỉ tùy tiện hỏi thế thôi…” rồi quay lại tiếp tục nũng nịu với Lệ Quý Phi: “Mẫu phi, mẫu phi, nếu không đi sẽ không kịp mất, người dẫn con đi xem đi mà!”

Cái gọi là Ngự Nhai Khoa Quan là chỉ một sự kiện diễn ra ba năm một lần. Sau khi có kết quả thi Đình, quan viên Lễ Bộ sẽ gõ trống mở đường, để Trạng nguyên lang cưỡi trên con ngựa cao lớn, dẫn đầu các Tân khoa Tiến sĩ đi trên con đường dài mười dặm, diễu hành mang ý nghĩa “đường làm quan rộng mở thuận lợi”.

Đến lúc đó, gần như toàn bộ người dân trong Kinh thành sẽ tập trung đông đúc để xem, cảnh tượng như là người người nhà nhà cùng đổ ra đường.

Nói tóm lại, đây là một sự kiện vô cùng phô trương.

Thiều An Công chúa muốn xem, Lệ Quý Phi tự nhiên cũng không ngăn cản.

Các cung nữ và thái giám trong điện vội vã chuẩn bị, rất nhanh đã sẵn sàng đưa hai người ra ngoài, Lệ Quý Phi còn không quên hỏi Hạ Lan Từ: “Hạ Lan tiểu thư muốn đi cùng chúng ta, hay là…”

“Thần nữ…” Hạ Lan Từ vừa định nói cáo lui, đuôi mắt liếc thấy ánh mắt của Nhị Hoàng tử liếc về phía mình, nàng lập tức sửa miệng: “… cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nhị Hoàng tử không có hứng thú với Ngự Nhai Khoa Quan nên cáo từ trước.

Trước khi đi, khi Hạ Lan Từ cúi đầu tiễn hắn, nàng có thể cảm nhận ánh nhìn lạnh lẽo không rời khỏi người nàng.

Hắn lại chậm rãi đi qua trước mặt nàng.

Giọng nói của Nhị Hoàng tử lạnh lẽo như rắn độc, âm điệu kéo dài mang theo một áp lực ghê rợn, hắn gần như thì thầm với âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy, nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng.

“—Hạ Lan tiểu thư, chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Không cần thiết cho lắm.

Theo sau hắn ra ngoài là Lệ Quý Phi và Thiều An Công chúa, lúc từ trong Cung Dục Đức đi ra, Hạ Lan Từ cảm thấy như vừa thoát khỏi kiếp nạn sinh tử, trái tim nàng mệt mỏi đến mức không muốn nói chuyện.

Đặc biệt là khi đêm qua nàng đã ngủ không ngon giấc, những chuyện liên quan đến trong mơ vẫn chưa phân tích rõ ràng, nhất thời khiến những suy nghĩ trong nàng rối ren như tơ vò.

Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nàng nghe thấy tiếng cửa cung mở ra

Hạ Lan Từ ngẩng đầu nhìn lên, từ Hoàng Cực môn xa xa, liên tiếp các cửa Ngọ môn, Đoan môn, Thừa Thiên môn lần lượt mở ra, cảnh tượng nhìn qua thật hoành tráng.

Mấy cổng lớn nằm ở chính giữa này, ngoại trừ lúc Hoàng đế và Hoàng hậu tổ chức đại hôn thì chỉ có ba người là Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa mới được thông qua, mà lúc này Tam đỉnh giáp vừa mới ra lò đang từ Hoàng Cực môn đi thẳng ra ngoài theo lối đi thường ngày chỉ dành cho Hoàng đế.

Trong số đó, người nổi bật nhất chính là Trạng nguyên lang đi ở giữa.

Y phục của những người khác đều là màu xanh, chỉ riêng hắn mặc áo bào đỏ, thắt lưng bằng bạc, đeo ngọc bội, đầu đội trâm hoa bạc, trang phục của Trạng nguyên đỏ rực như lửa khiến hắn nổi bật giữa đám đông.

Hơn nữa Trạng nguyên lang lần này nhìn từ phía sau có vẻ vẫn còn trẻ, dáng người cao ráo như cây tùng, cổ trắng như ngọc, vài sợi tóc thò ra từ mũ, chỉ cần không quá xấu xí thì với hào quang Trạng nguyên thêm vào, cũng sẽ khiến người ta thấy tuấn tú, khiến người khác phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Hạ Lan Từ chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu, nàng thật sự không có tâm trạng quan tâm.

Nhưng Thiều An Công chúa rõ ràng không nghĩ vậy, thái giám bên cạnh nàng hiểu ý, hắng giọng một tiếng rồi cất cao giọng nói: “Trạng nguyên lang, xin dừng bước.”

Ba người phía trước nghe tiếng dừng lại, đều quay đầu nhìn về phía tiếng gọi.

Người ở giữa sở hữu đôi mắt hoa đào thâm tình sáng rực, không cười mà vẫn mê hoặc lòng người, lúc này xuân phong đắc ý không khỏi nheo mày lại, hàng mi dài rậm, đôi mắt sáng như suối trong, nụ cười dịu dàng lại thêm vài phần quyến rũ, gió nhẹ lướt qua tóc mai, gương mặt tuấn tú đến mê người đó khiến bất kỳ nữ tử nào nhìn thấy cũng khó tránh đỏ mặt động lòng.

Hạ Lan Từ cũng sững sờ, chủ yếu là vì nàng đã quen nhìn dáng vẻ thư sinh ôn hoà của hắn trong bộ nho sam trắng trơn, đột nhiên thấy hắn mặc áo bào đỏ rực thế này, nàng cảm thấy không quen cho lắm.

… Thậm chí còn có chút yêu mị.

Hắn vẫn nên mặc lại y phục trắng thì hơn.

Khoan đã… nàng đột nhiên phản ứng lại, Lục Vô Ưu đã thật sự đỗ Trạng nguyên rồi sao? Vậy chẳng phải hắn đã đỗ Tam nguyên liên tiếp hay sao?

Từ khi triều Đại Ung lập quốc, số lượng Trạng nguyên thật sự đỗ Tam nguyên liên tiếp chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hạ Lan Từ chỉ thất thần một lúc, các cung nữ đi theo xung quanh gần như đã ngắm nhìn đến đờ đẫn.

Không ai ngờ được, vị Tân khoa Trạng nguyên này lại tuấn tú đến vậy, khiến Bảng nhãn và Thám hoa bên cạnh đều trở nên mờ nhạt.

Dĩ nhiên, người vui mừng nhất là Thiều An Công chúa. Hạ Lan Từ quay đầu sang nhìn thấy nàng ta đang nắm chặt cánh tay Lệ bỏ, trong đôi mắt to lấp lánh ánh sáng quen thuộc, là ánh sáng bị Lục Vô Ưu mê hoặc, chuyển thành chữ viết thì có thể là — “Mẫu thân, con muốn gả cho hắn!”

Lục Vô Ưu rõ ràng cũng đã nhìn thấy Hạ Lan Từ.

Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, hắn hơi nhướng mày, nụ cười trên môi trở nên càng yêu mị hơn.

Hạ Lan Từ nghe rõ tiếng thét bị kẹt trong cổ họng của Thiều An Công chúa.

“…”

Nàng nhìn Lục Vô Ưu với ánh mắt phức tạp.

Về mặt lý thuyết thì từ tận đáy lòng Hạ Lan Từ cũng có chút đồng cảm với hắn, dù sao cũng đồng bệnh tương liên, rất có thể hai người sẽ cùng gặp xui xẻo chung, nhưng… trong tình huống đến thân mình còn khó giữ nổi, nàng vẫn bất giác có một chút hả hê rất nhỏ bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play