Hạ Lan Từ nhìn thấy nhiều bình rượu như vậy, trong lòng bất giác cảm thấy hồi hộp.
Lục Vô Ưu tính toán thời gian rồi lại mở nắp một bình rượu mới, hắn ngước mắt nhìn nàng: “Có phải đã lâu rồi ta không dẫn nàng đi xem kịch không?”
Giọng điệu của hắn sau khi uống rượu có vẻ càng thâm tình hơn.
Hạ Lan Từ vẫn đang thắc mắc, không biết kiểu “xem kịch” mà hắn nhắc tới là thế nào: “Muốn xem cái gì…”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu, Lục Vô Ưu đã một tay cầm bình rượu, tay còn lại ôm lấy eo nàng. Một cơn gió mạnh lướt qua cửa sổ, hắn thuận thế đạp lên bệ cửa sổ của lầu các rồi bay ra ngoài, trong giọng nói còn mang theo chút hờ hững: “Xem ra nàng đã quên gần hết rồi.”
Đã lâu rồi Hạ Lan Từ không trải qua cảm giác bay bổng lơ lửng này, quả thực nàng đã gần như quên mất việc hắn có thể bay.
Nhưng khi bất ngờ bay vọt lên cao, nàng không những không cảm thấy sợ hãi như trước, mà ngược lại còn có chút hoài niệm. Nhớ ngày đó nàng sợ đến mức phải bám chặt vào người Lục Vô Ưu, ngay cả việc nhìn xuống mặt đất cũng khiến tim nàng đập thình thịch. Giờ đây, được Lục Vô Ưu ôm trong không trung, cơ thể nàng theo hắn lúc lên lúc xuống, ngoại trừ nhịp tim nhanh hơn không kiểm soát, nàng còn cảm thấy một sự hưng phấn kỳ lạ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play