Hoa Vị Linh đáp: “… Vậy không phải huynh cũng quá xui xẻo rồi sao?”
Mộ Lăng nói: “Không sao, có thể gặp được Hoa cô nương là may mắn ba đời của tại hạ rồi.”
Hoa Vị Linh chống cằm, trầm tư nói: “Không, ta cảm thấy hình như từ khi huynh gặp ta mới bắt đầu xui xẻo, hay là chúng ta cách xa nhau chút đi.”
Mộ Lăng lập tức bắt đầu ho lớn hơn, giống như muốn ho ra hết lục phủ ngũ tạng, âm thanh vang dội, nếu có túi máu ở đó, Hạ Lan Từ nghi ngờ có lẽ y sẽ biểu diễn một màn hộc máu ngay tại chỗ.
Hoa Vị Linh đành phải đến dìu y, vỗ nhẹ lưng nói: “Được rồi được rồi, ta không đi…” Nàng ấy nói thầm: “Rốt cuộc huynh mắc bệnh gì vậy…”
Hạ Lan Từ bất giác nhớ đến một màn diễn xuất tuyệt vời của người nào đó rất lâu trước đây.
Lục Vô Ưu cũng nhìn thấy, biểu cảm có phần khó nói nên lời, tiến đến nói với Hoa Vị Linh: “Muội đừng lo cho y, lát nữa là ổn thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT