Nghĩ lại, lạ thật… Cha nàng gọi “Tễ An, Tễ An” thuận miệng như vậy, rốt cuộc nàng có gì để băn khoăn.
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc, sau đó trở về Lục phủ.
Chiếc túi thêu hoa ngọc lan nàng đưa cho Diêu Thiên Tuyết xem giờ cũng gần xong, nàng lại dành thêm chút thời gian cẩn thận thắt tua rua ở bên dưới, sau đó nhẹ nhàng trải phẳng, cầm lên ngắm nghía một lúc, có phần hồi hộp hỏi Sương Chi: “Lần này hẳn là… trông cũng ra dáng chứ?”
Sương Chi gật đầu lia lịa: “Dạ! Rất ra dáng.”
Nhìn tiểu thư mình từ từ thêu từng đường kim mũi kim cho đến bây giờ, nàng không mệt, nhưng Sương Chi chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt thay, hận không thể giành lấy mà thêu cho nhanh, nhưng giờ nhìn thấy tiểu thư nở nụ cười nhẹ nhàng sau khi hoàn thành, nàng ấy lại cảm thấy xúc động trong lòng.
Lúc thêu của hồi môn cũng chưa thấy tiểu thư cố gắng thế này.
Hạ Lan Từ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhét chiếc túi gấm duyên tiên xin được từ chùa Pháp Duyên lần trước vào trong túi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT