Mặc dù Diêu Thiên Tuyết nói rất chắc chắn, nhưng Hạ Lan Từ vẫn nửa tin nửa ngờ, không dám hoàn toàn tin tưởng. Mãi cho đến vài ngày sau, Lâm Chương đã chủ động đến thăm nhà.
Lúc y lững thững đi vào phủ, sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, nhìn thoáng qua như thể trong nhà gặp phải đại nạn, hoàn toàn không còn niềm vui khi thi đỗ của mấy ngày trước đó, mà lại có phần nào bi thương.
Lúc đó, Hạ Lan Từ đang ở trên mái nhà, nhìn thấy cảnh ấy bất giác thở dài trong lòng.
Còn về việc tại sao nàng lại ở trên mái nhà…
Bởi vì đêm qua vừa có một trận mưa to.
Mái nhà của sương phòng phía tây trong phủ bị hư hại lâu ngày, không may bị dột sau một đêm mưa lớn.
Nước mưa từ khe hở trên ngói chảy rỉ rả vào trong phòng của Hạ Lan Từ.
Nàng bị tiếng mưa đánh thức, chỉ cảm thấy một làn hơi lạnh thấm vào người, sau đó nhìn thấy Sương Chi vẻ mặt u sầu đang ôm cái thau nhỏ, lo lắng hứng nước mưa ở góc phòng.
Nóc nhà của Hạ Lan phủ không phải lần đầu bị dột.
Mặc dù căn nhà này là do Thánh thượng ban tặng, nhưng là một căn nhà quan đã được triều đình thu giữ, đã lâu không được tu sửa — khi tặng nhà cũng không có sửa chữa gì, Hạ Lan phủ lại không có đủ tiền, đành phải tạm bợ chịu đựng nên thỉnh thoảng dột gió, dột mưa cũng là bình thường.
Ban đầu họ cũng mời thợ xây đến vài lần, nhưng chỉ là sửa chữa đơn giản bề ngoài.
Hạ Lan Từ quan sát vài lần, cảm thấy việc sửa lại dường như cũng không khó lắm.
Vì vậy, đợi sau khi trời sáng mưa tạnh, nàng đã bảo quản gia chuẩn bị một ít dầu trẩu, gỗ, ngói và cỏ tranh, nàng thay bộ váy áo trắng ra, xắn ống tay áo lên, mang theo dụng cụ leo lên thang dài, quyết định tự mình thử nghiệm.
Nếu có thể thành công, sau này có thể tiết kiệm được một khoản bạc.
Sương Chi đứng dưới mái hiên, lo lắng nói: “… Tiểu thư, như vậy nguy hiểm quá, hay là gọi người khác đến đi.”
“Không sao, em đi lấy thêm hai tấm gỗ đến cho ta.”
Hạ Lan Từ kiên quyết phải làm được, chủ yếu là vì nàng chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, suy cho cùng cha nàng làm quan dưới triều Đại Ung có quá nhiều nguy hiểm, nàng luôn cảm thấy học nhiều hơn một chút không có hại, hơn nữa nàng từng ở Thanh Châu học qua một số tài nghệ kỳ lạ mà chẳng ai biết được khi nào sẽ có dịp dùng tới.
Lúc Hạ Lan Từ đang cẩn thận dọn dẹp gỗ mục trên mái nhà, Lâm Chương vừa khéo đi vào.
Hạ Lan Từ dừng động tác trong tay lại, đứng thẳng người lên, cầm cái búa nhỏ đặt trên mái nhà phát ra một tiếng vang.
Lâm Chương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của thiếu nữ trên mái nhà.
Bên cạnh mái hiên, những cành hoa ngọc lan nghiêng mình bay ra, vẫn là những cánh hoa như ngọc khắc, hương thơm ngào ngạt. Thiếu nữ đứng thẳng, váy áo dù mang màu tối nhưng lại có một vẻ đẹp của ngọc sáng bị che mờ, toàn thân thiếu nữ tắm trong ánh nắng xuân, không phải trong tranh mà đẹp hơn cả người trong tranh.
Lâm Chương sững sờ trong chốc lát, đến khi bừng tỉnh lại, sắc mặt càng trắng bệch.
Y xấu hổ cúi đầu xuống, nghiêng người tránh đi ánh mắt không dám nhìn nàng, như thể mình đã ô uế, không còn xứng để chạm vào gió mát trăng thanh.
Hạ Lan Từ dù không có tình cảm nam nữ với y, nhưng trong lòng cũng sinh ra đồng cảm và buồn bã khi bị quyền quý uy hiếp thế này.
Những tiểu thư gia đình quan lại bình thường có đánh chết cũng không làm ra chuyện như thế.
Nhưng những Hoàng thân quốc thích được Thánh thượng sủng ái lại là ngoại lệ, ví như Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu phủ.
Mẹ ruột của nàng ta mất sớm, từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối bà ngoại là Tầm Dương Trưởng Công chúa, vị Trưởng Công chúa này lại là trưởng tỷ cùng một mẹ với Hoàng thượng. Trưởng tỷ như mẹ, năm xưa Hoàng thượng có thể lên ngôi cũng nhờ vào sự giúp đỡ của vị Trưởng Công chúa này.
Tầm Dương Trưởng Công chúa khi còn trẻ đã có tính tình dữ dằn, dám bỏ phò mã ngang nhiên công khai nuôi dưỡng nam sủng, xem thường mọi tranh luận trong triều đình. Đến khi lớn tuổi quyền uy càng trọng, đương nhiên càng yêu thương cô cháu gái duy nhất của con gái mình như ngọc như bảo, thương còn hơn cả Công chúa, cũng trực tiếp nuôi dưỡng thành Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu với tính cách kiêu căng không ai bì nổi.
Vì vậy, Lâm Chương buộc phải chịu thiệt thòi này.
Cho dù y không cưới Nhị tiểu thư Khang Ninh Hầu, chỉ sợ với quyền thế của Tầm Dương Trưởng Công chúa e rằng cũng khó có ai dám gả con gái mình cho y. Ai biết đến một lúc nào đó tiểu tổ tông Khang Ninh Hầu phủ kia lại muốn gả đi, nếu dùng chuyện này làm áp lực, ép buộc y phải bỏ vợ bỏ con cũng không phải là chuyện không thể.
Hạ Lan Từ thầm thở dài, đôi môi khẽ mấp máy.
Nàng đương nhiên biết rõ, hiện giờ mình không nên nói gì cả.
Chuyện mai mối này chỉ có Lâm Chương và cha nàng biết, họ đã bàn bạc rồi coi như việc này đã xong, nàng là tiểu thư khuê các, đáng lẽ không nên biết gì cả.
Nhưng giờ khắc này nàng thật sự không thể nhịn được, Hạ Lan Từ cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn lên tiếng khi bóng lưng Lâm Chương đã sắp khuất dưới hành lang: “Lâm công tử.”
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động gọi y.
Bóng dáng Lâm Chương chợt khựng lại.
Giọng Hạ Lan Từ nhẹ nhàng như sương mai: “Chuyện này không phải lỗi của huynh, Lâm công tử không cần tự trách.”
Bả vai Lâm Chương chợt run nhẹ, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm như đang cố gắng chịu đựng gì đó rồi từ từ thả lỏng, dường như đã qua rất lâu, nhưng dường như cũng chỉ mới chốc lát, y hít một hơi thật sâu mới lên tiếng: “… Đa tạ Hạ Lan tiểu thư.”
Giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nói xong, bóng dáng Lâm Chương đã biến mất dưới hành lang.
Cảnh tượng này bất giác khiến người ta đau lòng.
Tiếc là cảm xúc của Hạ Lan Từ ngay lập tức bị phá hủy bởi một giọng nói khác.
“Hạ Lan tiểu thư, thứ lỗi cho ta mạo muội, dù phong cảnh trên nóc nhà rất đẹp nhưng cũng rất dễ bị trượt chân.”
Hạ Lan Từ đột ngột quay đầu lại, chợt nhìn thấy một người đứng ở cửa.
“…???”
Sao hắn còn không biết xấu hổ mà dám theo đến đây.
Người đó quay đầu lại, đôi mắt hoa đào hơi cụp xuống, trên mặt không có ý cười mà trông rất thản nhiên, ít nhất trông không giống như đến để chế nhạo nàng.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Hạ Lan Từ không nhịn được liền nói thẳng: “Chuyện này liên quan gì đến huynh?”
Mặc dù Hạ Lan Từ luôn không hợp với hắn, nhưng ít nhất vẫn duy trì lễ nghi bề ngoài, lời nói lạnh lùng như kẹp thuốc súng như lúc này thật hiếm thấy, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ khi nàng nói chuyện với Lâm Chương vừa rồi.
Lục Vô Ưu trầm mặc một lúc, nói: “Hạ Lan tiểu thư đang giận cá chém thớt, hay là … cô cho rằng ta đã hại huynh ấy thành ra như vậy?”