Đêm nay, trời mưa lớn. Trận mưa này so với trận mưa ở Nepal còn lớn hơn rất nhiều.
Vì trận mưa này mà Ôn Hàn và Mạnh Lương Xuyên đã bị kẹt ở tầng hai của một quán cơm nhỏ. Không gian của tầng 2 này thật sự là nhỏ, chỉ có hai cái bàn nhỏ, chỉ là chủ quán thấy có thể làm ăn được nên mới cố gắng bày thêm lên đây.
“Anh có biết không? Từ khi đến Nepal cho đến tận ngày hôm nay, trong trí nhớ của tôi trời không âm u nhiều mây thì cũng chính là mưa như thế này, cảm giác như cả đời này những lần tôi nhìn thấy mưa đều đã bắt gặp ở đây hết rồi.” Trời đẹp rất ít, giống như con người Trình Mục Vân vậy, thời điểm anh thoải mái rất ít, phần lớn thời gian đều khiến cho người khác nhìn không thấu.
“Ôn Hàn tiểu thư, cô tới đây thật sự là không đúng lúc, vừa đúng lúc ở nơi này trải qua mùa mưa.” Mạnh Lương Xuyên khó có khi được ăn bữa cơm thịt ở Ấn Độ, mà còn là suất hai người.
Cửa kính cửa sổ tầng hai bị nước mưa tạt nhìn vào rất nhạt nhòa, nhưng Ôn Hàn có thể nhìn ra được ngã tư đường bên ngoài không có một bóng người. Cô dùng khăn sạch lau khô tóc của mình, đem chiếc bùa hộ mệnh từ trong cổ thả ra.
Mạnh Lương Xuyên quan sát người ngồi trước mặt mình, “Cái này… cô ở Nepal không có mang mà đúng không?”
Ôn Hàn cúi đầu, nắm lấy chiếc bùa hộ mệnh này trong tay, lắc đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT