Ôn Hàn biết những hòa thượng tu hành khổ hạnh này thỉnh thoảng sẽ nhận nhiệm vụ lau người cho những người chết chuẩn bị hỏa táng, xuất phát từ sự sợ hãi mất của con người, cô cũng không dám tới gần họ quá. Đặc biệt là trên khuôn mặt của bọn họ, đa số đều có những hình vẽ nhìn rất sợ hãi, phương thức tu hành cũng theo phong cách riêng, không giống như người thường, dù sao cô cũng là người tin phật như bọn họ, cũng không dám nói tới phong thủy của nơi này được.
Ví dụ như điều mà gần đây Ôn Hàn được nghe từ Trình Mục Vân, anh vẫn giơ cao cánh tay phải đã vài chục năm, chẳng bao giờ buông ra một phút giây nào,d dây chính là phương thức tôi luyện thân thể của anh..
Ngồi tới nửa đêm thì bắt đầu có mưa.
Cơn mưa đêm khuya khiến cô nhớ tới Nepal.
Cơn mưa không lớn nhưng lửa trại cũng bị dập tắt gần hết, tuy vẫn còn chút lửa tàn nhưng không đáng là bao.
Những hòa thượng tu hành khổ hạnh ngược lại bởi vì loại khí trời biến ảo quỷ dị này mà cảm thấy vui vẻ, đối với bọn họ mà nói, thân thể chịu dằn vặt trong thiên nhiên càng nhiều càng tốt.
Nhưng Ôn Hàn không cho là như vậy. Cô lặng lẽ cầm tay của Trình Mục Vân, nhẹ giọng nói, “Chúng ta trở về đi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play