Đến đêm khuya, cô sốt cao không ngừng.
Có một bóng người xốc rèm bước vào lều trại, ở bên cạnh giường của cô ngồi xổm xuống, sờ lên trán của cô cũng như xem mạch đập của cô. Ôn Hàn bị sốt đến hồ đồ, muốn bắt lấy cái tay kia nhưng không được, mờ hồ dung tiếng Nga nhẹ giọng thì thầm nói rằng cô khó chịu.
Người đó nhanh chóng bỏ tay ra khỏi trán của cô, cô lại vô ý thức đưa tay ra, ở giữa không trung với theo không ngừng, với ý muốn nắm lấy bàn tay kia. Lần này người đó cũng không nhẫn tâm né tránh như vậy, để cho cô nắm được ống tay áo của chính mình.
Nhưng Ôn Hàn cũng không rõ rang chính mình đang nắm lấy ống tay áo của ai.
Người đàn ông này chính là người mà sáng ngày hôm qua cô còn cự tuyệt, khiến cho mình và người đàn ông này giữ một khoảng cách nhất định.
Trình Mục Vân từ trên cao nhìn xuống cô, giằng co hầu lầu rút cuộc cũng cúi người xuống, ngón tay luồn vào trong mái tóc dài của cô, trấn an cô, “Em yêu, buông tôi ra trước, tôi đi rót cho em cốc nước.”
Giọng nói này đối với một người đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh như Ôn Hàn đúng là rất mẫn cảm. Chỉ mấy chục giờ trước,người đàn ông này còn dùng ngữ điệu tán tỉnh này nói chuyện với cô ở trên giường khách sạn, bây giờ lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ở nơi này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT