Các công thức phản ứng hóa học là chỗ Kỷ Thời cho rằng khó nhất trong môn học này.

Hồi lớp 10 anh vẫn có thể thi được điểm hóa khá tốt, nhưng đến lớp 11 và 12, độ khó của sách giáo khoa tăng vọt, đặc biệt là những công thức phản ứng thầy Lữ viết kín bảng đen, càng khiến Kỷ Thời cảm nhận được rằng “Con người có thể “tha hoá” nhưng hoá không tha con người”.

Sau khi đã từ bỏ việc học hành thì khi muốn bắt đầu lại, phải tốn gấp mười gấp trăm lần nỗ lực, thậm chí kết quả nỗ lực cũng không biết trước được.

Điểm mạnh duy nhất của Kỷ Thời là tâm lý.

Dù sao anh cũng là người từng thất bại.

"Ở nhiệt độ thường, các nhóm ion sau đây có thể cùng tồn tại trong dung dịch được chỉ định là -"

"A. Dung dịch trung tính: Cl-, Mg2+..."

Thầy Lữ chép đề lên bảng đen, đảo mắt nhìn quanh lớp: "Ai trả lời được cậu này.”

Khi ông hỏi như vậy, Kỷ Thời đã có dự cảm không lành.

Quả nhiên, ánh mắt thầy Lữ quét qua, khi Kỷ Thời ngẩng đầu thì chạm mắt ông, giây tiếp theo, Kỷ Thời nghe thấy tên mình được gọi ra.

"Phụt."

Kỷ Thời đứng dậy, bên tai truyền đến tiếng cười khẩy của Cát Lượng. Tuy rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe thấy.

Anh nhìn chằm chằm vào đề trên bảng đen, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

Bài này thầy Lữ viết vừa hay là nội dung đã ôn tập trên lớp hôm nay, nhưng sâu sắc hơn nội dung giảng hôm nay một chút. Anh đứng lên gần một phút rồi, Kỷ Thời vẫn đang xem đề.

Khi ở giai đoạn đầu ôn tập, Kỷ Thời rất chậm chạp, phản ứng chậm, không thể kết hợp tất cả các điểm kiến thức lại với nhau, nên anh rất khó nghĩ ra đáp án ngay lập tức, chỉ có thể suy nghĩ từng phương án một.

Lớp học nhất thời rơi vào im lặng.

Ánh mắt cả lớp vào lúc này đều nhìn về phía Kỷ Thời.

Kỷ Thời vừa không trả lời, vừa không ngồi xuống. Dưới áp lực của khuôn mặt ngựa của thầy Lữ, mọi người đều không khỏi nhìn anh với ánh mắt thương cảm, chỉ có Cát Lượng không giấu được ý cười, thậm chí còn quay người lại cười với Kỷ Thời mấy tiếng.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, thầy Lữ vậy mà không giục, cũng không mắng người.

Lại qua một phút nữa, Kỷ Thời mới đọc đáp án của mình: "Em chọn C."

"Em chắc chứ?" Thầy Lữ hỏi.

Kỷ Thời gật đầu: "Chắc ạ."

Nghe thấy đáp án của Kỷ Thời, khuôn mặt lạnh lùng của thầy Lữ vẫn không lộ ra biểu cảm gì. Các học bá lớp 11 thì biết rõ đáp án đúng của bài này là gì, nhưng học sinh không biết thì chỉ cần thầy Lữ không đưa ra đáp án đúng, họ thực sự không biết bài này nên chọn gì.

Thầy Lữ ho khẽ một tiếng, ngay khi mọi người tưởng rằng ông sắp giảng bài này, ông đột nhiên nói: "Thầy tìm thêm người hỏi thử xem, Cát Lượng."

Cát Lượng nhất thời không phản ứng kịp, đến khi thầy Lữ gọi cậu ta hai lần, cả người cậu ta gần như bật khỏi ghế.

"Em thấy bài này chọn gì?"

Đầu óc Cát Lượng hoàn toàn trống rỗng.

Cậu ta làm sao biết bài này chọn gì?

Nhưng đầu óc Cát Lượng vốn linh hoạt, cậu ta cảm thấy, vì Kỷ Thời trả lời C, thầy Lữ lại gọi cậu ta lên trả lời, vậy thì bài này tuyệt đối không chọn C. Ánh mắt cầu cứu của cậu ta nhìn quanh bốn phía, khi nhìn đến giữa lớp, môi học bá Hứa Nhiễm Nhiễm của lớp họ mấp máy, nhìn khẩu hình thì giống như chữ B.

"Chọn B ạ." Cát Lượng không do dự, trả lời.

"Ngồi xuống đi."

Lúc này Cát Lượng chắc chắn rằng, B mới là đáp án đúng. Nghĩ cũng phải, Kỷ Thời nói thì nói là dạo này đang chăm chỉ đọc sách, nhưng ai biết có đọc thật hay không? Chuyện Kỷ Thời nộp trắng bài tập hóa mấy lần, người khác không rõ, chứ Cát Lượng thì biết.

Cậu ta chẳng tin nổi Kỷ Thời có thể làm đúng câu này.  

Lão Lư quay lưng lại, gõ nhẹ lên bảng hai cái, rồi đánh dấu tick vào một đáp án: "Câu này chọn C, nhớ lấy."  

Sau đó, thầy quay lại đối diện với lớp: "Lý do tôi gọi Cát Lượng trả lời câu hỏi này là vì tôi muốn biết, lúc người khác trả lời câu hỏi có gì đáng cười không?"  

"Em đã giải được câu này hay sao?"  

Khi Lão Lư trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, đó chính là lúc đáng sợ nhất. Một khi thầy quát lên, cả lớp lập tức dồn ánh mắt về phía Cát Lượng.  

Mặt Cát Lượng tái mét.  

Trong nhóm học sinh của khu vực này, Cát Lượng luôn là người ít được chú ý nhất. Với tính cách của Lão Lư, bước vào giai đoạn lớp 12, thầy chỉ quan tâm đến học sinh giỏi và những người vẫn còn chịu khó học tập. Còn những ai đã "hết thuốc chữa," thầy cũng chẳng buồn cứu vớt nữa.  

Dù sao thì, một lớp có hơn sáu mươi học sinh, thầy cũng chẳng thể vừa làm cha vừa làm mẹ, lo hết cho từng người được.  

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ đầu năm học, Cát Lượng nhận được sự quan tâm của Lão Lư.  

Cậu ta thậm chí còn không hiểu vì sao thầy lại gọi mình đứng lên—chỉ vì cậu ta cười Kỷ Thời ư?  

Kỷ Thời khi nào lại được Lão Lư đặc biệt quan tâm đến vậy?  

...  

Cát Lượng nghĩ gì, Kỷ Thời chẳng buồn bận tâm.  

Thời gian lớp 12 rất quý giá, anh không muốn lãng phí nó cho những người không đáng để ý.  

Anh chăm chú lắng nghe từng đáp án một trong bài giảng của Lão Lư, đến khi vướng mắc ở một đáp án nào đó bỗng nhiên được làm sáng tỏ, anh lập tức lật lại trang trước của sách, khoanh tròn một công thức quan trọng.  

Quả nhiên, khi giải đề vẫn nên nghe lời chuyên gia.  

Anh đã loay hoay mãi mà không tìm ra cách, vậy mà Lão Lư chỉ cần giải thích qua loa một chút là vấn đề đã được làm sáng tỏ.  

Giờ ra chơi, Kỷ Thời không ra ngoài hít thở mà ở lại lớp, chép lại bài giải vào sách, ghi chú cẩn thận. Anh cảm thấy sau tiết học này, tiến độ học hóa của mình đã tăng từ 10% lên khoảng 15%.  

"Hiểu rồi à?" Tằng Thái Nhiên chạm nhẹ vào vai anh. "Giảng cho tớ nghe với."  

Viết xong chữ cuối cùng, Kỷ Thời đặt bút xuống, dựa theo cách giải của mình kết hợp với bài giảng của Lão Lư để giải thích lại cho Tằng Thái Nhiên.  

"Hiểu chưa?"  

Tằng Thái Nhiên gãi đầu: "Hơi mơ hồ."  

Kỷ Thời cũng không thấy phiền, giảng lại thêm một lần nữa.  

Quá trình giảng bài cũng là một cách để anh củng cố thêm hiểu biết của mình.  

Hơn nữa, khả năng giảng lại bài cho người khác cũng mang đến cho anh cảm giác tự tin—và Kỷ Thời cảm thấy điều đó rất quan trọng.  

Lúc thi vào trường Z, anh không có bất kỳ môn nào đứng đầu lớp trong năm cuối cấp hai, nhưng anh luôn tự tin.  

Chỉ cần anh ngồi vào phòng thi, chỉ cần anh có thể giải bài, anh tin chắc rằng câu trả lời mình viết ra sẽ đúng.  

Thực tế, điểm số cuối cùng của anh cũng không khác so với dự đoán của bản thân.  

Hiện tại, anh mới chỉ có cảm giác tự tin này với môn tiếng Anh và toán—nhưng nó vẫn chưa đủ vững chắc.  

Sự tự tin đó được xây dựng trên nền tảng của việc hiểu sâu sắc kiến thức trong sách giáo khoa và luyện tập đủ nhiều.

Sau tiết hóa là tiết toán của thầy Tề.  

Dạo gần đây, thầy Tề chủ yếu giảng bài tập luyện thi. Kỷ Thời liếc nhìn đề kiểm tra, cảm thấy mấy câu trắc nghiệm và bài tính toán phía trước không cần phải nghe quá kỹ, vì đó đều là dạng bài anh đã quen thuộc.  

Thế là anh lén đặt bài toán chưa giải được từ trước dưới tờ đề, cầm bút suy nghĩ tiếp.  

Bài này anh đã viết kín năm trang nháp, nhưng vẫn chưa tìm ra hướng đi rõ ràng. Kỷ Thời thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải là một bài toán dành cho học sinh thi đấu, hoặc thậm chí vượt ngoài phạm vi ôn tập của họ không.  

Nhưng chắc là không đâu.  

Anh nhẹ nhàng thở ra, lật sang một trang giấy trắng mới, tiếp tục vùi đầu vào giải.  

"Nếu giả sử một điểm ở đây thì sao..." Anh thử một hướng đi hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ trước đó, bỏ qua tất cả cách tiếp cận cũ.  

Trên trang giấy nháp, những phép toán dày đặc lại bắt đầu lấp đầy từng dòng. Giữa chừng, Kỷ Thời kéo tay áo lên, trong mắt dần hiện lên một tia phấn khích.  

Có vẻ như... anh sắp tìm ra cách rồi!  

Dù chưa chắc chắn, nhưng anh đã đẩy lời giải tiến thêm vài bước.  

Anh kẻ một đường dài trên giấy, tiếp tục thêm bước giải, bút nước đen trơn tru viết xuống từng con số.  

Và rồi—lại bị kẹt.  

Kỷ Thời ngay lập tức nhìn lại trang trước, rồi cả trang trước nữa, cố gắng tìm chút gợi ý từ suy nghĩ trước đó. Một lần chưa được thì xem hai lần, ba lần. Cùng lắm thì đập hết làm lại từ đầu.  

Nhưng chính những bài toán kiểu này mới thực sự khơi dậy khát khao chinh phục.  

Anh hoàn toàn chìm đắm vào bài toán, trong mắt chỉ còn lại những con số.  

Bộ não anh lướt qua toàn bộ bài toán một lần nữa từ đầu, sau đó chậm rãi, từng chút một tìm điểm đột phá.  

Vài phút sau, anh lại điền thêm một dòng số vào giấy nháp, chân mày dần giãn ra, bàn tay khẽ siết lại thành nắm đấm, tốc độ viết càng lúc càng nhanh.  

Giải được rồi!  

Yeah!  

Khi suy nghĩ thông suốt, mọi thứ cứ thế trôi chảy, từ lúc bắt đầu ghi lại lời giải cho đến khi tìm ra đáp án, chỉ mất thêm vài phút.  

Đến khi Kỷ Thời xoa tay để giảm bớt cơn tê nhức, chuông báo hết tiết hai cũng vừa vang lên. Anh quay đầu, gọi qua chỗ Diêu Mông: "Diêu Mông, bài đó tớ giải được rồi!"  

"Giải được rồi?" Diêu Mông mở to mắt. "Nhanh vậy sao?"  

"Tranh thủ tiết toán làm lén đấy." Kỷ Thời giải thích.  

Vừa nói, anh vừa đẩy bài nháp về phía Diêu Mông. Diêu Mông liền chiếm lấy chỗ của Cát Lượng, nghiêng đầu sang nhìn.  

Ban đầu, cách làm của Kỷ Thời khá giống với cậu ta. Vừa xem, Diêu Mông vừa gật đầu: "Tớ cũng bị kẹt ngay chỗ này, không thể thoát ra được."

Sau khi Kỷ Thời viết xong bước tiếp theo, Diêu Mông vỗ tay: "Còn có thể như vậy à?"

"Dù sao cũng giải ra rồi." Kỷ Thời rút giấy nháp ra, "Tớ cũng thấy bài này hơi lạ."

"Giấy nháp cứ để tớ xem xong rồi trả cậu." Diêu Mông không khách sáo với Kỷ Thời, trực tiếp cầm tập giấy nháp của Kỷ Thời đi.

Lúc này Kỷ Thời mới đứng dậy, ra ngoài lớp hoạt động một chút.

Dưới tòa nhà dạy học, các tầng lớp 10 và 11 phía trước đều rất náo nhiệt, khu lớp 12 này thì yên tĩnh hơn nhiều. Ngược lại, cửa hai lớp tăng cường lại náo nhiệt nhất, nam sinh và nữ sinh ném bóng cho nhau bên ngoài lớp.

Lớp tăng cường khối tự nhiên được thành lập từ lớp 10, học sinh lớp thường sau khi phân lớp đã bị xáo trộn một vòng, chỉ có hai lớp tăng cường là không hề thay đổi. Đáng tức hơn là, đám người này thành tích tốt thì thôi đi, các hoạt động thể thao như hội thao, về cơ bản họ cũng đứng nhất và nhì toàn khối.

Tằng Thái Nhiên không biết từ lúc nào đã chạy đến, ghé vào lan can: "Sướng thật đấy, đám người đó."

"Đúng vậy." Kỷ Thời thở dài, "Ngày nào tớ thi được thứ hạng của họ thì tốt."

Anh vừa dứt lời, Tằng Thái Nhiên im lặng một lát, rồi cả khuôn mặt nhăn nhúm lại: "Cậu nói thật đấy à?"

"Không, chỉ nghĩ vậy thôi."

"Tớ biết ngay mà."

Là một thành viên của lớp thường, ai mà chưa từng mơ ước đánh bại lớp tăng cường chứ? Đặc biệt là phòng thi của trường Z được xếp theo thành tích thi tháng. 30 người đứng đầu khối tự nhiên trong kỳ thi tháng sẽ thi ở phòng thi số một. Nói chung, ba phòng thi đầu tiên đều là học sinh lớp 1 và lớp 2.

Hãy thử tưởng tượng xem, vào lúc này, một gương mặt xa lạ đến từ lớp thường đường hoàng chiếm một trong những chỗ ngồi đó, thậm chí là chỗ ngồi phía trước, đó cũng có thể coi là kịch bản sảng văn kinh điển nhỉ?

Mục tiêu như vậy còn quá xa vời so với Kỷ Thời hiện tại, nhưng anh có thể nghĩ đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play