“Tôi không ghi lại.”

 

“......”

Bình luận vốn đang ầm ĩ vì cuộc tranh cãi của Lộ Vãn, lúc này đồng loạt im bặt. Ai mà ngờ được cậu lại có thể ngay trước mặt mọi người, thẳng chân đá Tống Lâm Khê trở lại xuống nước.

Không khí tại hiện trường như bị đóng băng.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, còn chưa kịp phẫn nộ vì hành vi độc ác của Lộ Vãn…

Lộ Vãn khẽ chớp hàng mi dài cong, đôi mắt xanh khói ánh lên vẻ ngạc nhiên không quá rõ ràng, giọng cậu trong trẻo, mang theo chút ngây thơ: “Ơ? Thầy Tống biết bơi à?”

Tống Lâm Khê hoàn toàn sững sờ, đến động tác quạt nước cũng khựng lại.

Lần rơi xuống nước đầu tiên, cậu ta đã có tính toán từ trước. Vì vậy, sau khi ngã xuống, cậu ta cố tình làm mình bị sặc nước, dùng thân phận nạn nhân để khiến mọi người thương xót.

Nhưng lần thứ hai lại hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu ta không kịp chuẩn bị. Bản năng sinh tồn khiến cậu ta tự động quạt nước, hoàn toàn là phản ứng vô thức.

“Tôi, tôi… khụ khụ khụ.” Tống Lâm Khê hoảng loạn, lại bị sặc nước một lần nữa. Lần này không phải cố ý, cũng không phải giả vờ, mà là bị dọa đến mức mất bình tĩnh.

Cậu ta thậm chí không dám nhìn vào ống kính, trong giây lát chẳng biết nên phản ứng thế nào.

“Thầy Tống, đưa tay cho tôi.” May mà đúng lúc này, một nhân viên đã nhảy xuống nước, đẩy Tống Lâm Khê đến cạnh cầu thang rồi đỡ cậu ta bước lên.

Tống Lâm Khê mặt trắng bệch, lần này cũng không phải giả vờ. Cậu ta muốn hãm hại Lộ Vãn, nhưng lại không ngờ tình thế lại đảo ngược. Giờ phút này, ngay cả bản thân cũng không chắc có thể tiếp tục lừa dối mọi người hay không.

“Tôi, tôi từng suýt chết đuối hồi nhỏ.” Cậu ta vội vàng biện minh, lại cố ý ho khan hai tiếng để trông có vẻ yếu ớt hơn: “Tôi có học bơi, nhưng vì từng bị đuối nước nên có bóng ma tâm lý, tôi thực sự sợ xuống nước…”

“Thì ra là vậy.”

Thấy phó đạo diễn và một số nhân viên có vẻ tin lời mình, Tống Lâm Khê mới khẽ thở phào. Nhưng lúc này, bình luận trong livestream đã không còn một chiều nữa.

【Lời giải thích của Tống Lâm Khê có gì đó rất kỳ lạ.】

【Có gì mà lạ? Biết bơi thì không thể bị đuối nước chắc?】

【Thật sự rất thương Tống Lâm Khê, rơi xuống nước hai lần liên tiếp, Lộ Vãn đúng là quá ác độc.】

【Tống Lâm Khê cứ ra vẻ một đóa bạch liên thanh thuần, tôi thấy cậu ta còn mưu mô hơn thì có!】

【Chị em +1, tôi cũng thấy cậu ta rơi xuống nước quá đúng thời điểm đi, sao cứ ngay lúc máy quay chuyển tới là cậu ta lại rơi xuống vậy?】

【Nói thật nhé, tôi không nghĩ Lộ Vãn lại thẳng chân đá người ta xuống nước luôn, nhưng mà dáng vẻ lúc cậu ấy đá cũng khá ngầu đấy chứ.】

【Khỉ thật, tôi thích kiểu tính cách này ghê. Có thù thì báo ngay lập tức, nếu là tôi mà bị vu oan, người khác lại không chịu nghe tôi giải thích, chắc tôi chỉ có nước bật khóc mất.】

【Những người bênh vực Lộ Vãn đúng là kỳ lạ ghê, lần đầu tiên thấy có người đi ủng hộ kẻ gây hại đó?】

【Tôi thấy lần đầu không phải Lộ Vãn đẩy đâu. Nếu cậu ấy đã dám đá Tống Lâm Khê xuống nước ngay trước mặt mọi người, thì nếu thực sự đẩy người ta, chẳng lẽ lại không dám nhận?】

【Không biết nói gì nữa, tôi chỉ hóng chuyện, không đứng về phe nào.】

【Không lẽ toàn là học sinh tiểu học ở đây? Không có tam quan, chịu thua luôn.】

【Nếu Tống Lâm Khê sợ nước thật, thì chẳng phải cậu ta nên đứng xa hồ bơi ra sao? Sao cứ phải đứng ngay cạnh đó mà nói chuyện?】

【Những người bênh vực Lộ Vãn nói chuyện kỳ cục ghê. Chẳng lẽ sợ nước thì phải tránh xa hoàn toàn hả? Vậy thì uống nước cũng không được, tắm rửa cũng đừng tắm nữa đi?】

【+1, tôi cũng sợ nước, nhưng đâu đến mức phải tránh xa hoàn toàn. Chẳng qua là không dám xuống nước thôi, chứ bình thường ngâm bồn tắm vẫn chẳng có vấn đề gì cả.】

【Rõ ràng là Lộ Vãn đẩy người ta xuống nước, nhưng không chịu thừa nhận. Bị vạch trần nên tức quá đá thẳng xuống lần nữa.】

Livestream tranh cãi ầm ĩ.

Bởi vì tình huống đột ngột phát sinh nên đoàn làm chương trình đang gấp rút thảo luận xem có nên tạm dừng phát sóng hay không, hoặc để Tống Lâm Khê nghỉ ngơi trước, chuyển cậu ta xuống phỏng vấn cuối cùng.

“Đạo diễn, tôi không sao. Bây giờ trời nóng, tôi đi thay quần áo một chút rồi quay lại ngay.” Tống Lâm Khê đã nói vậy, đương nhiên tổ chương trình cũng sẵn sàng tiếp tục ghi hình.

Khi Trần Bạc vội vàng chạy đến, liền nhìn thấy Tống Lâm Khê đang được nhân viên đoàn phim vây quanh. Còn một vị khách mời khác - Lộ Vãn - lại đứng một mình bên ngoài đám đông.

Nhưng chẳng hề có vẻ gì là cô độc hay bị xa lánh như trợ lý nhỏ đã nói trong điện thoại. Ngược lại, trông cậu chẳng khác nào một con thiên nga đen kiêu hãnh.

Sức hút của Lộ Vãn không chỉ nằm ở khuôn mặt quá mức chói mắt kia, mà còn là khí chất cao quý, tao nhã toát ra từ cậu. Chính là kiểu mà dân mạng hay gọi “công tử quý tộc”.

“Lộ Vãn.”

Nghe thấy có người gọi, Lộ Vãn khẽ nâng mắt lên, hàng mi dài khẽ động. Đôi mắt xanh khói mang theo tia u ám, lặng lẽ nhìn sang.

“Cậu và Tiểu Tống có hiểu lầm gì sao?”

“Không có.”

Lộ Vãn nhận ra người này- Trần Bạc, nhà sản xuất kiêm đạo diễn của chương trình.

“Trước ống kính thì tiết chế lại một chút. Cậu cũng thấy rồi đó, trong giới này có bao nhiêu nghệ sĩ bằng mặt không bằng lòng, nhưng vì tránh để người khác bắt lỗi, ai cũng phải giả vờ thân thiện cả.”

“Cậu còn trẻ, mà showbiz lại rất phức tạp. Lúc nào cũng phải gặp nhau, đừng quá phô trương.”

Trần Bạc nói xong, sợ Lộ Vãn hiểu lầm rằng mình đang bênh vực Tống Lâm Khê, liền định nói thêm vài câu. Nhưng ngay lúc đó, hắn lại nhìn thấy Lộ Vãn, gương mặt vốn mang vẻ lạnh nhạt, bỗng nhiên nở một nụ cười ngoan ngoãn.

“Thẳng thắn là một trong những ưu điểm của tôi.”

Trần Bạc: “……” Lại còn tự hào về điều đó nữa sao?

“Chuyện riêng thế nào tôi không quan tâm, nhưng lúc ghi hình thì đừng làm quá. Đều là người trưởng thành cả rồi, đừng có hành xử cảm tính như trẻ con. Dù có ghét ai cũng không cần thể hiện quá rõ ràng.”

“Vâng, anh nói rất đúng.”

Đột nhiên nghe thấy câu khẳng định dứt khoát của Lộ Vãn, Trần Bạc thoáng sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn hợp tác với Lộ Vãn. Trong giới không ai biết rõ thân phận của cậu, vì từ khi ra mắt, cậu chưa từng công khai bất cứ điều gì về bản thân.

Ngay cả Trần Bạc, cũng chỉ mới biết được sự thật trong bữa tiệc hai ngày trước.

Nếu là nghệ sĩ khác, nhà sản xuất như hắn sẽ chẳng buồn lên tiếng khuyên nhủ- dù sao tranh cãi cũng tạo ra chủ đề nóng.

Dân mạng bây giờ đều thích xem drama. Nhưng Lộ Vãn… không phải nghệ sĩ bình thường. Cậu có thể thẳng chân đá Tống Lâm Khê xuống hồ bơi ngay trước ống kính, cũng hoàn toàn có khả năng xé nát cậu ta ngay trong chương trình.

Loại nhiệt độ có thể khiến chương trình bị ngừng phát sóng hoặc gián đoạn ghi hình này, hắn tuyệt đối không dám nhận.

Trần Bạc nở nụ cười, vẻ mặt đầy vẻ hài lòng: “Cậu hiểu được thì…”

“Tôi cũng không muốn gây khó dễ cho chương trình nên… Tôi không quay nữa.” Giọng điệu của Lộ Vãn vô cùng thản nhiên.

Nụ cười trên mặt Trần Bạc cứng đờ: “Anh không có ý đó.”

“Tôi không thể giả vờ hòa hợp với Tống Lâm Khê trước máy quay. Anh cũng không muốn thấy cậu ta lại rơi xuống nước lần nữa, đúng không?”

Trần Bạc: “…”

Anh đột nhiên nhớ lại bữa tiệc cách đây vài ngày trước.

Hôm đó, nhị thiếu gia nhà họ Lộ- Lộ Diễn Chi cũng có mặt. Ban đầu, mọi người chỉ khách sáo xã giao, Trần Bạc cũng không nghĩ mình có thể kết nối quan hệ với nhà họ Lộ. Nhưng ai ngờ, hắn còn chưa kịp tìm cách nịnh bợ nhà họ Lộ, thì nhị thiếu gia đã chủ động tìm đến trước.

“Em trai tôi còn nhỏ, tính cách đơn thuần, không hiểu mấy chuyện phức tạp trong giới giải trí. Nó mới khỏi bệnh chưa lâu, tôi sợ nó bị bắt nạt trong chương trình, phải phiền anh Trần quan tâm nhiều hơn rồi.”

“Em trai ngài là…?” Trần Bạc ngẩn người.

“Lộ Vãn, người đẹp nhất trong số đó.”

Lúc đó, Trần Bạc vẫn còn đang bàng hoàng vì phát hiện Lộ Vãn chính là cậu út nhà họ Lộ, vội vàng gật đầu lia lịa, hứa sẽ chăm sóc cậu thật tốt.

Sau đó, hắn còn chưa có cơ hội nói chuyện với Lộ Vãn thì đã nghe tin cậu vì một câu không hợp ý mà thẳng chân đá người ta xuống nước.

Trần Bạc bỗng cảm thấy nhị thiếu gia nhà họ Lộ quá khiêm tốn rồi.

Tiểu thiếu gia này nhìn thế nào cũng không giống kiểu dễ bị bắt nạt, mà ngược lại, có khi còn là người chuyên đi bắt nạt người khác.

“Quy trình hủy hợp đồng tôi biết rồi, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả đủ.” Lộ Vãn nói

“Không phải vấn đề tiền vi phạm hợp đồng.” Trần Bạc không muốn để cậu rời đi như vậy. Mới vài ngày trước, hắn còn vừa đồng ý với nhị thiếu gia nhà họ Lộ sẽ chăm sóc cho cậu, cũng vừa nhận được một khoản tài trợ từ nhà họ Lộ.

Vậy mà chỉ mấy ngày sau, em trai của nhà tài trợ đã muốn rời đi.

Nhà họ Lộ có rút lại khoản tài trợ không nữa?

Sau khi trò chuyện với Lộ Vãn một lúc, Trần Bạc cũng hiểu sơ về tính cách của cậu. Cưỡng ép là vô ích, dù sao tiểu thiếu gia nhà họ Lộ muốn đi thì cũng chỉ cần một câu nói.

Hơn nữa, chỉ vì sự có mặt của Lộ Vãn trong chương trình này mà nhị thiếu gia nhà họ Lộ đã đích thân đến nhờ vả. Nếu để cậu rời đi vì ấm ức, e rằng chương trình này không chỉ mất tài trợ, mà có khi còn bị ảnh hưởng theo.

“Đã đến rồi thì ghi hình một buổi phỏng vấn riêng đi? Dĩ nhiên, tôi hoàn toàn tôn trọng quyết định của cậu.” Trần Bạc cười, giọng điệu ôn hòa.

“Hủy hợp đồng trong hòa bình, cậu không ý kiến gì chứ? Đến lúc đó chỉ cần nói là trùng lịch trình hoặc có lý do khác. Nhưng vấn đề là cậu đã xuất hiện trên sóng livestream rồi, nếu bây giờ không quay nữa thì chương trình chắc chắn sẽ bị bàn tán.”

Lộ Vãn, một pháo hôi, dĩ nhiên không quan tâm đến chuyện bị bàn tán. Dù sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị cả mạng xã hội công kích.

Nhưng đối đầu với Tống Lâm Khê, cũng không cần phải kéo cả chương trình xuống nước. Vi phạm hợp đồng là cậu, hơn nữa, Trần Bạc cũng không giống những người khác, vừa gặp đã vội vàng trách móc cậu.

“Chỉ là một buổi phỏng vấn riêng thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.” Nhìn thấy cậu có vẻ do dự, Trần Bạc lập tức nắm bắt cơ hội, tiếp tục thuyết phục.

Lộ Vãn suy nghĩ rồi khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Trần Bạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May quá, tài trợ tạm thời vẫn chưa bay mất.

Không ngờ tiểu thiếu gia nhà họ Lộ lại là người dễ nói chuyện như vậy.

Ánh mắt của Trần Bạc khi nhìn Lộ Vãn cũng mang thêm vài phần thiện cảm. Trong lòng hắn đã thiên về phía Lộ Vãn hơn.

Chắc chắn là Tống Lâm Khê đã chọc giận cậu trước. Trong giới giải trí, kiểu người nhìn thì ngoan ngoãn nhưng bên trong đầy tâm cơ không hề hiếm gặp.

Ngược lại, Lộ Vãn lại trông không giống kiểu chủ động gây chuyện.

Lúc này, trong thời gian chờ phỏng vấn riêng, các khách mời đang làm quen với nhau. Lộ Vãn chỉ đứng nhìn từ xa mà không lại gần. Hai nữ khách mời có chút do dự, đang cân nhắc có nên qua chào hỏi hay không, nhưng lại bị một nam khách mời tóc vàng ngăn lại.

“Thôi đừng qua đó, nhìn Lộ Vãn không có vẻ gì là muốn bắt chuyện với ai đâu. Loại người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Đến cả Tống Lâm Khê gầy yếu như vậy, mà cậu ta cũng có thể đẩy xuống nước, huống hồ gì là mấy cô gái như các em?” Hạ Vũ Thiên hừ lạnh, ánh mắt đầy vẻ khinh thường khi nhìn về phía Lộ Vãn.

“Tôi nghe nói lần đầu tiên Lộ Vãn không có đẩy Tống Lâm Khê xuống nước.” Vương Giai Giai lên tiếng.

“Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng cảnh cậu ta đá Tống Lâm Khê xuống nước rồi. Tôi thấy cậu ta chỉ đơn giản là ghen tị với Tống Lâm Khê thôi.” Hạ Vũ Thiên hừ một tiếng, ánh mắt càng thêm khinh thường.

Vương Giai Giai trầm tư một lúc, ánh mắt dừng trên gương mặt nổi bật của Lộ Vãn. Nếu xét về ngoại hình, đáng lẽ phải là Tống Lâm Khê ghen tị với Lộ Vãn mới đúng.

“Nếu Lộ Vãn thực sự có hậu thuẫn mạnh, thì cậu ta đã chẳng buồn quan tâm đến chúng ta. Còn nếu không có chống lưng, lại còn dám làm càn như vậy, sớm muộn gì cũng bị xử lý thôi. Có khi ngay cả số ghi hình đầu tiên cũng không thể tham gia được. Như vậy còn cần làm quen làm gì?” Hạ Vũ Thiên cười lạnh, giữ nguyên quan điểm của mình.

Khương Đào vốn không định xen vào, nhưng lại không thích thái độ tỏ vẻ thanh cao như thể cả giới giải trí chỉ có mình là trong sạch của Hạ Vũ Thiên: “Chúng ta đâu có tận mắt nhìn thấy, livestream cũng chỉ quay được bóng lưng của Lộ Vãn và cảnh Tống Lâm Khê rơi xuống nước, ai có thể chứng minh được là cậu ta đẩy?”

“Tống Lâm Khê sợ nước. Nếu không phải Lộ Vãn đẩy, thì cậu ta tự nhảy xuống làm gì?”

Hạ Vũ Thiên không muốn tranh luận với hai nữ khách mời đầu óc đơn giản này, nhưng cũng không vui khi thấy Lộ Vãn thu hút quá nhiều sự chú ý, bèn châm chọc thêm một câu: “Đúng là phụ nữ, chỉ vì thấy cậu ta đẹp trai mà bênh vực. Thật nực cười.”

“Đào Đào, đừng tranh cãi nữa.” Vương Giai Giai kéo Khương Đào lại, khẽ lắc đầu, ra hiệu cô đừng tiếp tục đôi co với Hạ Vũ Thiên.

Chương trình còn chưa chính thức bắt đầu ghi hình, mà nội bộ đã xích mích vì chuyện này thì cũng không hay.

“Đi thôi, chúng ta qua chào hỏi Lộ Vãn một tiếng.” Vương Giai Giai nghĩ rất đơn giản, đây chỉ là một lời chào hỏi xã giao trước khi ghi hình, cũng không nhất thiết phải tạo quan hệ gì với cậu ta.

Lộ Vãn đứng lâu có chút mỏi, cậu dựa hẳn vào xích đu, lười biếng tựa như không có xương. Khi thấy hai nữ khách mời đi về phía mình, cậu thoáng dừng lại, nhìn họ chờ đợi. Nhưng cả hai đều không mở lời ngay mà chỉ đứng đó, vẻ mặt có chút lưỡng lự.

Lộ Vãn: “?”

Cậu chần chừ một giây, ánh mắt dừng trên đôi giày cao gót của hai người, nghĩ rằng có lẽ họ cũng đứng lâu nên mỏi chân, nhưng lại ngại mở miệng xin nghỉ một lát.

Không nói gì thêm, cậu đứng dậy định rời đi.

Bất ngờ, một trong hai người đột nhiên gọi cậu lại: “Lộ Vãn.”

“Chào cậu, tôi là Khương Đào, đến từ Truyền Thông Tân Tình.”

Khương Đào vừa giới thiệu xong, Vương Giai Giai cũng sợ mình bị bỏ quên, vội vàng lên tiếng. Vì có chút căng thẳng, cô nói lắp bắp: “Chào, chào cậu, tôi là Vương Giai Giai.”

“Sau này sẽ cùng ghi hình, mong được giúp đỡ.” Cô rập khuôn nói ra một câu chào hỏi khách sáo.

“Chào cậu, Lộ Vãn.”

Giọng nói của cậu rất hay, mang chất giọng nằm giữa thiếu niên và thanh niên, dễ nghe đến mức khiến người ta vô thức cảm thấy thoải mái. Vương Giai Giai vốn là người dễ đỏ mặt, chỉ cần nói chuyện với người lạ nhiều một chút là mặt đã nóng bừng. Huống hồ gì đối phương lại còn đẹp trai đến vậy.

Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, mà bản thân cũng không định tham gia ghi hình tiếp, nhưng trước sự thân thiện này, Lộ Vãn cũng không tỏ ra quá lạnh lùng.

Không khí rơi vào im lặng một lúc. Ba người không có chủ đề chung, mà cậu cũng đoán chừng đã đến lượt mình phỏng vấn.

“Tôi vào trước đây.” Cậu để lại một câu, rồi xoay người rời đi.

Ngay khi cậu vừa khuất bóng, Vương Giai Giai liền không giấu được sự phấn khích, kéo lấy tay Khương Đào, giọng đầy kích động: “Nhìn gần còn đẹp trai hơn nữa!!!”

Khương Đào nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Lộ Vãn, ánh mắt dần hiện lên suy nghĩ sâu xa: “Tôi thấy lần đầu tiên Tống Lâm Khê rơi xuống nước, có lẽ không phải do cậu ta đẩy.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Vương Giai Giai mạnh mẽ gật đầu. Lộ Vãn không phải kiểu người nhiệt tình, thậm chí còn chẳng có nhiều biểu cảm, lạnh nhạt nhưng vẫn rất lịch sự.

“Quan trọng là cậu ấy thật sự quá đẹp trai! Nhưng mà, nhìn Tống Lâm Khê nho nhã như vậy, sao lại có thể vu oan cho người khác được nhỉ?”

“Ai mà biết.” Khương Đào cười nhạt. “Tống Lâm Khê có gương mặt thanh thuần, nhưng cũng chính vì vậy mới dễ khiến người khác bị lừa.”

Cô từng gặp không ít người bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu, nên chẳng bao giờ dễ dàng tin vào vẻ ngoài của ai cả.

“Nhưng mà nhan sắc của Lộ Vãn quá mức rực rỡ, lại không hợp với tính cách lạnh nhạt của cậu ấy chút nào.” Vương Giai Giai nghiêm túc phân tích.

“Ai nói cậu ấy lạnh nhạt? Chẳng qua là chưa quen với chúng ta thôi. Không phải ai cũng là kiểu hướng ngoại đâu. Chính cậu lúc nãy cũng có chút lúng túng khi đối diện với cậu ấy mà.” Khương Đào bật cười.

“Một người dám thẳng chân đá người khác xuống nước ngay trước ống kính, sao có thể gọi là lạnh nhạt được? Tôi lại thấy cậu ấy khá bướng bỉnh, cái vẻ thờ ơ đó có khi chỉ là bề ngoài thôi.”

……

“Anh, anh, anh ơi! Em mới rời đi có một lúc mà sao anh lại làm loạn thế này?”

Trợ lý Văn Cảnh lau mồ hôi, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Cậu ta chỉ vừa rời đi một lát, thế mà anh nhà đã làm náo động cả chương trình. Nếu sớm biết chuyện này xảy ra, có đánh chết cậu ta cũng không dám đi, thà chết cũng phải bám chặt lấy Lộ Vãn.

“Không có chuyện gì lớn cả.” Giọng điệu của Lộ Vãn nhàn nhạt, chẳng có chút gợn sóng nào.

Văn Cảnh đờ đẫn nhìn cậu, trong lòng vừa bất lực vừa giận mà không biết xả vào đâu. “Bây giờ trên Weibo đều, đều…”

“Đều đang chửi anh?”

Văn Cảnh cúi đầu, có chút chột dạ mà lảng tránh: “Cũng không hẳn, vẫn có nhiều cư dân mạng tin tưởng anh mà.”

“Ý em là, lần sau có thể kiềm chế một chút được không?” Văn Cảnh nhỏ giọng đề nghị. Cậu ta vừa bị quản lý mắng té tát một trận, nhưng không định nói cho Lộ Vãn biết.

“Sẽ không có lần sau.”

“Ý anh là sao?” Không đợi Văn Cảnh hỏi thêm, Lộ Vãn đã nhấc chân bước đến cửa phòng livestream.

Không biết Tống Lâm Khê quay phỏng vấn riêng cái gì mà lâu như vậy. Thấy mãi không có ai bước ra, Lộ Vãn cũng không dừng lại mà rẽ sang phòng nghỉ bên cạnh.

Lại chờ thêm gần nửa tiếng, cậu đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đồng ý với đạo diễn ghi hình phỏng vấn riêng. Một pháo hôi ác độc như cậu, lo mấy chuyện này làm gì chứ?

Pháo hôi ác độc không phải là kiểu sẽ tấn công bất kỳ ai sao?!

Lộ Vãn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào bức tường trắng, như thể muốn khoét ra một cái lỗ để nhìn xem bên trong phòng livestream đang làm cái gì.

Cậu im lặng không nói gì, Văn Cảnh theo trực giác cảm thấy tâm trạng của cậu không tốt, cẩn thận hỏi: “Anh, hay là em đi lấy cho anh cốc nước nhé?”

“Không uống.”

Lộ Vãn lạnh lùng từ chối, trong đầu ngầm tưởng tượng chỉ số hắc hóa của mình tăng thêm một điểm, rồi lại thêm một điểm, thêm nữa…

“Wow… đẹp quá.” Lộ Vãn khựng lại, vô thức buột miệng nói ra câu đó.

Qua tấm cửa kính, cậu nhìn thấy một người đàn ông cao ráo với đôi chân dài đang đi ngang qua. Đường nét khuôn mặt anh hoàn hảo đến mức không có lấy một tì vết, đường viền cằm sắc nét kéo dài xuống cổ rồi chìm vào lớp cổ áo sơ mi.

Sự bực bội trong lòng Lộ Vãn lập tức tan biến.

Cậu là một người cuồng nhan sắc.

Tất nhiên, sự yêu thích này chỉ dừng lại ở việc thưởng thức. Có lẽ vì kiếp trước từng là sinh viên nghệ thuật, nên theo bản năng, cậu luôn theo đuổi cái đẹp.

Tỷ lệ cơ thể quá mức hoàn hảo, góc nghiêng gương mặt lại điển trai đến khó tin - quá thích hợp để làm… người mẫu cho cậu.

Nghe thấy cậu cảm thán, Văn Cảnh cũng tò mò nhìn theo hướng đó. Ngay lập tức, cậu ta không nhịn được mà kinh ngạc thốt lên: “Cố Duật Sầm!”

Có lẽ do Văn Cảnh không kiểm soát được âm lượng, qua tấm cửa kính, ánh mắt của Cố Duật Sầm khẽ quét về phía họ. Văn Cảnh hoảng hốt che miệng lại, hạ giọng lẩm bẩm: “Anh ấy… sao lại ở đây?”

Nghe đến cái tên Cố Duật Sầm, trong đầu Lộ Vãn lập tức hiện lên một cái tên quen thuộc. Ảnh đế hot nhất của giới giải trí, nổi danh suốt sáu năm kể từ khi ra mắt.

Có thể gặp được một ảnh đế tầm cỡ như thế này, Lộ Vãn vẫn cảm thấy khá bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại, cơ hội chạm mặt thế này không dễ có, cậu phải tranh thủ quan sát thêm một chút. Ánh mắt cậu ngay thẳng, không chút che giấu, trong đầu đã bắt đầu phác thảo đường nét cơ thể của Cố Duật Sầm trên giấy vẽ.

Ánh mắt Lộ Vãn dừng lại trên chiếc áo sơ mi kia, trong lòng có chút tiếc nuối.

Đáng tiếc thật, không mặc áo thì tốt biết bao.

Cậu giỏi nhất là vẽ hình thể, xương cốt và cơ bắp. Mỗi đường nét đều phải được xử lý thật hoàn hảo, chi tiết càng tỉ mỉ, nhân vật càng sống động, càng thể hiện được sức mạnh.

Lộ Vãn đang mải tưởng tượng xem cơ ngực và cơ bụng dưới lớp sơ mi đó trông như thế nào, thì bất ngờ, cửa kính bị đẩy ra.

Cố Duật Sầm sải bước đi vào phòng nghỉ.

Văn Cảnh kích động đến mức túm lấy vạt áo Lộ Vãn, điên cuồng lắc mạnh, như thể muốn xé nát nó ra.

Lộ Vãn: “…”

Dù Văn Cảnh không nói gì, cậu cũng có thể đoán được trong lòng trợ lý nhỏ đang gào thét cỡ nào.

Cố Duật Sầm chỉ vài bước đã đứng ngay trước mặt cậu.

Lộ Vãn biết anh rất cao, nhưng khi đối diện trực tiếp như thế này, cậu mới thực sự cảm nhận được chênh lệch chiều cao. Bản thân cậu cũng không gầy yếu như Tống Lâm Khê, vậy mà khi đứng trước Cố Duật Sầm vẫn bị áp đảo hoàn toàn.

Huống hồ, cậu còn đang ngồi. Ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, cậu thầm đoán - chắc phải cao tới 1m90? Không chỉ chiều cao, mà còn cả dáng người.

Với kinh nghiệm vẽ bao năm của mình, Lộ Vãn có thể khẳng định, Cố Duật Sầm chính là kiểu người “mặc đồ thì gầy, cởi ra thì toàn cơ bắp”. Một hình thể chuẩn mực, tỉ lệ hoàn hảo như vậy, đúng là một giá vẽ trời sinh.

Lộ Vãn không nghĩ Cố Duật Sầm đi vào đây là để tìm mình. Dù sao đây cũng là phòng nghỉ, ai ra vào cũng được.

Chẳng lẽ còn có chương trình khác cũng đang quay ở đây? Nhưng ảnh đế như anh không có phòng nghỉ riêng sao? Cố Duật Sầm đã đứng ngay trước mặt, tiếp tục nhìn chằm chằm nữa thì không lịch sự lắm. Lộ Vãn thu lại ánh mắt, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn hơn, không còn dáng vẻ lười biếng vô lực nữa.

Nhưng Cố Duật Sầm không đi về phía ghế trống bên kia, mà dừng lại ngay trước mặt cậu.

Cái bóng cao lớn phủ xuống người cậu, Lộ Vãn hơi khó hiểu, ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh khói của cậu phản chiếu bóng dáng của Cố Duật Sầm.

Người đàn ông vươn tay ra.

Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng khiến Lộ Vãn không khỏi động lòng- cậu thật sự muốn vẽ lại bàn tay này.

Lòng bàn tay mở ra, một chiếc USB màu đen nằm ngay giữa tay anh.

Lộ Vãn: “?”

Cố Duật Sầm: “Video giám sát ở hồ bơi”

……

【📢 tác giả có chuyện nói 】

Tiểu Cố là công, vừa ra liền kiên định giúp vợ, đừng trạm sai lạp (~ ̄▽ ̄)~

Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Miêu miêu mạc, niệm, 1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Thẩm biết sơ. 21 bình; lạnh lạnh 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play