“Bốp.” Một tiếng tát trong veo vang lên.
Gương mặt thanh tú của Tống Lâm Khê lộ rõ vẻ kinh ngạc, chỉ thấy mu bàn tay trắng nõm của cậu hiện lên một vết đỏ khó mờ.
“Lộ Vãn.”
Giọng Tống Lâm Khê mềm mại, trên măt thoáng hiện lên chút yếu ớt: “Nếu đánh tôi có thể giúp cậu nguôi giận thì cứ đánh đi.”
Cậu ta vừa nói vừa đưa tay ra định nắm lấy tay Lộ Vãn, ra vẻ “tuyệt đối không đánh trả, mặc Lộ Vãn xử lý”, miệng vẫn liên tục xin lỗi.
“Tối thật sự không biết Thời Hàng đã có bạn trai, tôi cứ tưởng đó chỉ là tin đồn vô căn cứ. Nhưng tôi và Thời Hàng thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.”
Tống Lâm Khê không hề hay biết người đối diện không nghe lọt tai chữ nào “lời xin lỗi” của cậu ta.
Ý thức của Lộ Vãn vừa mới quay về, tim vẫn đập thình thịch.
Cậu vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc bị xe tải cán qua người, vậy mà lại bình yên vô sự xuất hiện ở một nơi xa lạ, bên tai còn nghe thấy tiếng lải nhải phiền phức.
Hàng mi xinh đẹp của Lộ Vãn khẽ run, cậu chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi xanh sương mù xinh đẹp phản chiếu hình bóng của Tống Lâm Khê. Lúc này, trong đầu Lộ Vãn lại hiện lên một cốt truyện rõ ràng.
Cậu lại xuyện sách rồi, lần này xuyên vào một quyển đam mỹ giới giải trí ngọt ngào.
Xuyên thành nhân vật phụ Lộ Vãn cùng tên.
Nguyên chủ là thiếu gia thât của một gia đình hào môn nhưng không được sủng ái. Vì tin lầm tra nam, cậu bị kẻ thứ ba là nam nhân dẫm đạp để đi lên, rồi rơi vào tình cảnh bị toàn mạng chửi rủa, cuối cùng chết đuối.
Còn Tống Lâm Khê trước mặt, chính là kẻ thứ ba lợi dụng nguyên chủ để đi lên, đồng thời cũng là nhân vật chính thụ của quyển sách này.
Nhân vật chính thụ Tống Lâm Khê là một bông hoa nhỏ ngây thơ đáng thương. Để thực hiện giấc mơ, cậu ta bước chân vào giới giải trí, lại tình cờ gặp lại bạn thanh mãi trúc mã đã lâu chưa gặp. Thời niên thiếu, trái tim Tống Lâm Khê lần đầu rung động vì người bạn ấy, nhưng chưa kịp bày tỏ tình cảm thì người ta đã rời đi, cậu ta đành phải chôn giấu tình cảm đơn phương ấy trong lòng.
Sau này, Tống Lâm Khê đến thành phố A học đại học, còn kí hợp đồng làm nghệ sĩ. Nào ngờ người bạn cùng lớp từ nhỏ năm xưa giờ đã là con riêng của nhà họ Sở, được đón về cược sông ung tuc, giờ còn là tổng giám đốc công ty giải trí Xán Tinh.
Cốt truyện hiện giờ đang tiến triển đến đoạn thụ chính Tống Lâm Khê gặp lại người bạn trức mã và nhận ra nhau. Biết người ban ấy đang bực mình vì cãi nhau bới bạn trai, cậu ta đề nghị cùng đi uống rượu giải sầu.
Nhân vật chính công uống rất nhiều trong sự an ủi của Tống Lâm Khê. Tối hôm đó, quán bar tổ chức tiệc cho các cặp đôi, nhạc inh ỏi, xung quanh là những cặp người yêu đang hôn nhau nồng nhiệt.
Không khí xung quanh đầy tình tứ mờ ám, nhất thời xúc động, hai người không nhịn được mà hôn nhau.
Thật trùng hợp làm sao, lại bị nguyên chủ cũng đang ở quán bar bắt gặp.
Nguyên chủ đang giận dữ, tất nhiên không thể nghe lọt tai bất cứ lời biện minh nào, đập bàn bỏ đi. Sau một tuần, cậu cũng không đợi được lời xin lỗi từ bạn trai.
Nguyên chủ có lẽ không hiểu, nhưng Lộ Vãn biết rõ cốt truyện lại khác.
Có sự tương phản rõ rệt giữa Tống Lâm Khê dịu dàng khuyên giải, bạn trai nguyên chủ chỉ thấy tính tình nguyên chủ dễ nổi nóng lại nhiều tật xấu.
Dưới sự xúi giục của Tống Lâm Khê, nhân vật công chính không những không xin lỗi, ngược lại còn đợi nguyên chủ tự kiểm điểm lại rồi tìm anh ta xin lỗi.
Không nghe thấy Lộ Vãn trả lời, khóe miệng Tống Lâm Khê méo mó, tiếp tục nói bằng giọng điệu ngọt ngào.
“Thời Hàng uống say quá nên bọn tôi mới hôn nhau một cái, chẳng làm gì cả.”
Có ai chấp nhận được việc bạn trai mình hôn người khác trong quán bar chứ, vậy mà Tống Lâm Khê lại giả vờ ngây thơ vô tội, rõ ràng là cố ý chọc tức Lộ Vãn.
“Không làm gì… hay là chưa kịp làm?” Giọng điệu Lộ Vãn nhàn nhạt.
Đây rồi, đúng như dự đoán.
Nghe thấy giọng nói của Lộ Vãn, Tống Lâm Khê đè nén sự vui sướng trong lòng, tiếp tục bày ra dáng vẻ chân thành xin lỗi: “Anh Thời Hàng và tôi lớn lên cùng nhau, trước đây vẫn thường xuyên ngủ chung giường. Sau nhiều năm xa cách, tôi chưa bỏ được thói quen cũ, chỉ coi anh ấy là người đáng tin cậy nhất. Tôi không biết anh ấy đã có bạn trai, lại càng không ngờ cậu lại để ý đến vậy.”
“Nếu cậu không vui, tôi sẽ nói rõ với anh Thời Hàng, sau này sẽ giữ khoảng cách.”
Lông mày Lộ Vãn khẽ nhướng lên, đôi mắt sắc nét đẹp đẽ toát lên khí chất ngông nghênh. Vẻ đẹp rực rỡ này làm cho Tống Lâm Khê ngẩn người, ngay sau đó cơn ghen tị cuộn trào, gần như không thể che giấu nổi.
Tống Lâm Khê biết Lộ Vãn rất đẹp- một vẻ đẹp chỉ cần nhìn một lần là khắc sâu vào trong trí nhớ, quá mức chói lọi, đến mức đáng ghét.
Dù có nhan sắc, nhưng Lộ Vãn không biết tận dụng ưu thế của mình, chỉ là một bình hoa vô dụng. Chờ đến khi chương trình này kết thúc, cậu ta sẽ khiến Lộ Vãn thân bại danh liệt.
Khi đó Thời Hàng sẽ chỉ thuộc về một mình cậu ta, còn Lộ Vãn chẳng là gì cả.
“Khoảng cách mà cậu nói… có phải là kiểu nửa từ chối, nửa hưởng ứng khi ở trên giường không?” Giọng Lộ Vãn nhẹ bẫng, không nghe ra chút cảm xúc nào.
“Lộ Vãn, cậu đừng nói quá đáng như vậy!” Tống Lâm Khê trên mặt tỏ vẻ ấm ức, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.
Không ngoài dự đoán, chỉ bằng vài câu của cậu ta, Lộ Vãn đã dễ dàng bị kích động. Cậu ta khẽ rũ mắt, trên mặt hiện lên chút ửng đỏ, như thể bị dồn ép đến cực hạn, yếu đuối xen lẫn tức giận: “Anh Thời Hàng lo tôi về một mình không an toàn nên mới đưa tôi về nhà. Hôm đó trời mưa rất to, anh ấy lại uống rượu, tôi chỉ sợ anh ấy xảy ra chuyện trên đường nên mới giữ lại qua đêm.”
“Chúng tôi ngủ cùng giường, nhưng thật sự không có chuyện gì xảy ra. Nếu không tin, anh có thể hỏi anh Thời Hàng.”
Tống Lâm Khê cố ý dẫn dắt Lộ Vãn suy nghĩ theo hướng đó.
Không ai có thể chấp nhận chuyện bạn trai mình ngủ lại nhà người khác, thậm chí còn chung giường. Huống hồ gì Lộ Vãn vừa ngốc nghếch vừa hay ghen, chỉ cần vài câu đã có thể chọc cho cậu ta nổi điên.
Nhưng lần này, Lộ Vãn lại sững sờ trước những lời của Tống Lâm Khê.
Cậu đã từng gặp qua nhiều kẻ trơ trẽn, nhưng chưa bao giờ thấy ai không biết xấu hổ đến mức này.
Còn chưa kịp phản ứng, Tống Lâm Khê đã thay đổi thái độ. Cậu ta không còn nói ẩn ý nữa, mà khẽ run rẩy, lùi lại một bước: “Lộ Vãn, tôi không biết bơi.”
“Tõm!” Tống Lâm Khê rơi xuống nước.
Ngay sau đó, tiếng hô hoán vang lên từ phía sau, kèm theo những bước chân hỗn loạn.
“Nhanh cứu người!”
“Gọi nhân viên y tế trong tổ đi!”
“Lộ Vãn, cậu điên rồi à? Nếu có người chết thì cậu xong đời rồi!”
Hôm nay không phải buổi ghi hình chính thức, mà là buổi phát sóng trực tiếp cảnh quay cá nhân. Đến lượt Tống Lâm Khê phỏng vấn, nhưng nhân viên lại bảo rằng cậu ta đang ở ngoài trời, nên ekip đạo diễn đã để đội livestream và quay phim ra tìm.
Vậy nên, cảnh tượng này đã bị ghi lại một cách hoàn hảo.
Lúc này, khung bình luận trong phòng livestream bùng nổ. Những fandom trước giờ vẫn luôn đấu đá nhau, giờ đây lại đoàn kết đến lạ thường- tất cả đều đang chửi Lộ Vãn.
【Lộ Vãn ác độc quá rồi đấy!】
【Thật sự không ai quản lý Lộ Vãn à? Nghệ sĩ tồi tệ thế này nên bị phong sát luôn đi!】
【Báo cảnh sát đi! Đây có thể xem là cố ý giết người rồi!】
【Thương Tống Lâm Khê quá, tôi không phải fan, nhưng thật sự thấy oan ức thay cho cậu ấy.】
【Tổ chương trình này thật ghê tởm, Lộ Vãn chẳng lẽ là kẻ bỏ tiền mua suất vào đoàn sao?】
【Lộ Vãn cái gì chứ? Phải gọi là Lộ Tảo mới đúng! Chưa từng nghe đến cái tên này!】
Mọi người trong đoàn phim đang rối như gà mắc tóc, nhưng chỉ có Lộ Vãn vẫn như chẳng liên quan gì. Cậu khoanh tay đứng một bên, nhàn nhã xem kịch.
Không thể phủ nhận, Tống Lâm Khê đúng là có nhan sắc, diễn xuất cũng không tệ. Nếu không phải cậu là người bị vu oan, có lẽ cũng đã bị cậu ta lừa rồi.
“Là tôi tự ngã xuống nước, thật sự không liên quan gì đến Lộ Vãn.” Tống Lâm Khê ra sức giải thích.
“Biết vậy là tốt. Lần sau cẩn thận hơn đi.” Lộ Vãn đáp hờ hững, giọng điệu lười biếng. Dù đứng không ngay ngắn, nhưng vẫn toát ra khí chất kiêu ngạo và cao quý.
Tống Lâm Khê vốn định kích động Lộ Vãn. Bị vu oan giữa tình huống này, lại không thể biện hộ, chắc chắn sẽ khiến Lộ Vãn nổi nóng, thậm chí ra tay với cậu ta. Nhưng nằm mơ cậu ta cũng không ngờ rằng Lộ Vãn lại thuận theo lời mình mà nói tiếp như vậy.
“Lộ Vãn, thái độ của cậu là sao hả?” Sắc mặt của nhân viên đoàn phim không mấy dễ chịu. Nhưng khi ánh mắt họ chạm vào đôi mắt vô tội của Lộ Vãn, những lời định quát mắng lại nghẹn lại trong cổ họng.
Lộ Vãn đẹp. Là một vẻ đẹp có thể xếp vào hàng top trong cả giới giải trí. Lông mi dài rậm khẽ rung động, đôi mắt đẹp như có ánh nước lấp lánh.
Nhân viên quay phim vẫn đang chuyên nghiệp vác máy, vì Lộ Vãn đang nói chuyện nên ống kính cũng chuyển sang quay cậu.
Livestream vốn đang tràn ngập bình luận mắng chửi Lộ Vãn, bỗng chốc im bặt, số lượng bình luận giảm mạnh. Chỉ thấy trên màn hình hiện lên một gương mặt được phóng đại- từng đường nét tinh xảo đến mức không tìm ra khuyết điểm.
Đôi mắt của Lộ Vãn vốn là màu nhạt, nhưng ngay giữa tròng mắt lại có một đốm xanh lam rất nhỏ, thoạt nhìn giống như một vệt màu nước xanh khói lan ra.
Những ai không biết sẽ tưởng rằng cậu đeo lens màu.
【F*ck f*ck f*ck, visual đỉnh thế này sao?】
【Lộ Vãn còn đeo lens à?】
【Quá thâm hiểm, thật sự quá thâm hiểm!】
【Từ xưa mỹ nhân thường độc ác, nhưng mà cậu ta thật sự quá đẹp…】
【Mấy người trong bình luận này là thế nào vậy? Đúng kiểu tam quan đi theo ngũ quan luôn rồi!】
【Đẹp thì sao? Nghệ sĩ độc ác thế này đáng bị phong sát!】
【Mấy con nghiện visual chưa từng học đạo đức hả? Chỉ vì đẹp mà có thể phạm tội rồi được tha thứ à?】
“Lộ Vãn, cậu có biết mình đang nói gì không? Thầy Tống bị rơi xuống nước, hoảng sợ như vậy mà vẫn lo cậu bị khán giả ‘hiểu lầm’, còn ra sức bảo vệ cậu đấy.” Phó đạo diễn cố tình nhấn mạnh hai chữ hiểu lầm, chỉ sợ người khác không nghe ra ý mỉa mai trong lời mình.
“Cậu không những không cảm ơn thầy Tống, mà còn ở đây đổi trắng thay đen. Thật sự chẳng có chút ăn năn hay hối cải nào, đúng là hết thuốc chữa.”
Nếu là người khác, bị vu oan giữa tình huống này chắc đã sớm cuống cuồng thanh minh.
Nhưng Lộ Vãn không hề hoảng loạn.
Cậu đã quen rồi.
Ở thế giới trước, trong một bộ truyện về tình yêu tan vỡ rồi hàn gắn, cậu là bạn học của cặp đôi chính - một sinh viên mỹ thuật tài năng xuất thân từ trường danh tiếng. Trên đường đi thi, cậu gặp tai nạn xe hơi và qua đời.
Vì cặp đôi chính phải tái hợp tại đám tang của cậu, nên cậu phải chết.
Ở thế giới trước nữa, trong một bộ truyện chữa lành và cứu rỗi, cậu là anh trai của nam chính- một sinh viên tốt nghiệp Học viện Kịch nghệ. Vào đúng đêm biểu diễn, cậu đột ngột qua đời vì bệnh tim.
Vì nam chính cần được chữa lành sau khi tức chết anh trai mình, nên cậu phải chết.
Lộ Vãn trong truyện tình yêu tan vỡ rồi hàn gắn: Chết.
Lộ Vãn trong truyện chữa lành và cứu rỗi: Chết.
Bây giờ Lộ Vãn lại xuyên thành pháo hôi ác độc trong một bộ tiểu thuyết ngọt sủng, vậy thì càng không thể tránh khỏi cái chết. Cậu đã hiểu rõ rồi– tóm lại, nếu nam chính không giẫm lên xác cậu, thì không thể yêu nhau được, đúng không?
Lộ Vãn rất có tự giác của một pháo hôi ác độc. Khi đến lúc phải chết, cậu trốn cũng chẳng thoát. Khi cần gánh tội thay, cậu cũng không tránh được.
Nếu đã vậy…
Làm một pháo hôi ác độc cũng không tệ.
Với một thiết lập đầy bực bội như vậy, cậu đã sớm muốn hắc hóa rồi!
“Tôi đã nói không phải tôi đẩy, các người không tin thì tôi cũng hết cách. Nhưng mà… tôi có thể thỏa mãn mong muốn của các người.”
Ánh mắt xinh đẹp của Lộ Vãn dừng lại trên người Tống Lâm Khê, khóe môi cong lên. Ngay giây tiếp theo…
“Tõm!” Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tống Lâm Khê đã bị Lộ Vãn một cước đá bay xuống hồ bơi.
Lộ Vãn nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt ánh lên sự thích thú. Giọng nói của cậu trong trẻo, đuôi âm hơi nhấc lên, nghe ra tâm trạng rõ ràng vô cùng thư thái: “Được rồi, lần này là tôi đá cậu ta xuống đó.”
……
【📢Tác giả có chuyện muốn nói】
Lộ Vãn: ( ̄▽ ̄)/ không sai, chính là ác độc như vậy.