Edit: Min
7361 trầm mặc suy tư.
Nói miễn cưỡng thì lúc này cậu và Bùi Nhuận xem như đã hòa nhau.
Bùi Nhuận đưa cậu màn thầy, cậu đáp lại bằng bánh nướng.
Bùi Nhuận mời cậu cơm hoa hoè, cậu đáp lễ bằng trứng gà và dưa chuột.
Sau đó, Bùi Nhuận nấu canh mì cá cho cậu, còn cậu thì giúp y chăm sóc vườn rau...
Xem chừng cũng chẳng có lý do gì để nhất định phải đi tìm đối phương nữa.
Nhìn miếng thịt gà trong đĩa, 7361 vốn trước nay luôn thẳng thắn, lần đầu tiên do dự.
Bên kia, Hoè Hoa thấy cậu ngẩn người, lập tức lo lắng: “Tiểu Mãn, ngươi sao thế?”
7361 không đáp, vẫn chìm trong suy nghĩ của mình.
Không nhận được hồi âm, Hoè Hoa dõi theo ánh mắt của cậu, phát hiện cậu đang ngẩn ngơ nhìn miếng thịt gà. Nhìn sang chiếc đùi gà đã bị cắn dở, nàng giật mình hốt hoảng: “Lẽ nào con gà này bị Minh Tiên Nhi đầu độc?!”
Dứt lời, chẳng đợi 7361 lên tiếng, Hoè Hoa lập tức “Phì phì phì”, cố gắng nhổ miếng thịt gà đã ăn ra.
7361 lúc này mới quay sang nhìn nàng, thấy nàng sắp nhổ đến rơi cả nước mắt, bèn ngăn lại: “Không có độc, ăn đi.”
Hoè Hoa ho khan hai tiếng, cảm thấy bản thân phản ứng hơi thái quá, bèn ngượng ngùng “Ồ” một tiếng, rồi hỏi: “Tiểu Mãn, lúc nãy ngươi thất thần gì thế, ngươi lo bên nhà họ Vương...”
Nàng không nói tiếp, chỉ nghĩ đến chuyện Vương Minh Võ nói muốn hưu 7361, lại bắt đầu lo lắng. Dẫu sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mới 14 tuổi, ngày thường có ngang tàng thế nào đi nữa thì cũng hiểu rõ, bị nhà phu quân hưu là chuyện chẳng lành đối với một ca nhi.
“Phải sợ bọn họ làm gì?” 7361 không hiểu.
“Nếu bọn họ hưu ngươi thì sao?”
“Hưu ta?” 7361 lục tìm trong ký ức của thân xác này, mơ hồ nhớ mang máng rằng trước kia Vương Minh Võ cũng hay nói câu đó với chủ nhân cũ của thân thể này. Nhưng hưu là thế nào, cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ.
Cậu hỏi Hoè Hoa: “Hưu là có ý gì?”
“Hả?” Hoè Hoa ngẩn người, cứ tưởng 7361 bị dọa đến ngốc rồi, nhưng rất nhanh đã giải thích, “Chính là hưu đó, tức là sau này ngươi không thể ở lại nhà họ Vương nữa, chỉ có thể quay về nhà mình... Nương ta nói, nữ nhân hay ca nhi bị hưu đều sẽ rất thảm, bởi vì nhà phu quân không cần nữa, nhà mẹ đẻ thì lại cảm thấy mất mặt, đến lúc đó không chốn nương thân, ngay cả chỗ ngủ cũng chẳng có.”
“Ừm...” 7361 suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên rẽ sang hướng khác, “Không có chỗ ở, vậy có đồ ăn không?”
“Chắc là không có đâu...”
7361 trầm mặc, nghiêm túc gật đầu: “Vậy thì đúng là rất thảm.”
Về chuyện của nhà họ Vương, trước đây Hoè Hoa cũng từng nói với nguyên chủ vài lần, nhưng cuối cùng đều chẳng có kết quả gì. Nàng có thể làm chỉ là thỉnh thoảng chia cho nguyên chủ chút đồ ăn, rồi khuyên nguyên chủ mạnh mẽ hơn một chút, cùng lắm thì đi tìm lý chính.
Nghĩ đến chuyện sau này mình cũng phải gả đi, Hoè Hoa thở dài: “Giá mà không cần gả đu thì tốt quá...”
“Vậy có thể không gả đi không?” 7361 hỏi.
“Tất nhiên là không thể rồi! Ca nhi hay cô nương đến cuối cùng đều phải lập gia đình cả!” Hoè Hoa lập tức phản bác.
Chưa từng có khái niệm về chuyện cưới gả, 7361 khó hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì không gả đi thì sẽ bị người trong thôn khinh thường, ngay cả cha nương mình cũng bị liên lụy.”
“Khinh thường?” 7361 càng không hiểu, “Bị người trong thôn khinh thường thì sao? Bọn họ không cho ăn cơm à?”
“Hả? Chuyện đó thì không...”
“Vậy thì bị khinh thường cũng chẳng có gì to tát.”
“Nhưng, nhưng mà...”
Hoè Hoa cảm thấy có gì đó sai sai. Từ nhỏ nàng đã được dạy rằng nữ nhân và ca nhi phải gả vào một nhà tốt, nhưng lời của bằng hữu nói hình như cũng có lý.
Suy nghĩ một lúc, nàng tiếp tục: “Nhưng cha nương cũng không thể nuôi ta cả đời được.”
“Hử? Sao lại cần người khác nuôi?”
Trong nhận thức của 7361, cũng không hề tồn tại khái niệm được người khác nuôi dưỡng. Là một người phỏng sinh học, ngay từ khi rời khỏi khoang xuất xưởng, cậu đã được thiết lập để làm việc.
Chỉ có làm việc mới đổi lấy được phần thù lao tương ứng, có thù lao mới mua được dưỡng chất duy trì sự sống và khoang ngủ.
Cậu không có gia đình, không có bạn bè hay bạn đời, chỉ có những đồng nghiệp cũng là người phỏng sinh như cậu, cùng với cánh ruộng mà cậu cần chăm sóc.
Rất nhiều chuyện về xã hội loài người, đều là do cậu tranh thủ thời gian rảnh, dành dụm chút thù lao kiếm được, kết nối lên tinh võng mà từ từ tìm hiểu.
7361 không tài nào hiểu nổi, vì sao con người lại cần được người khác nuôi dưỡng.
Hoè Hoa bị hỏi đến sững người, sau đó đáp: “Bởi vì... bởi vì... ai cũng vậy cả mà... Xuất giá, sinh con, nuôi con...”
“Nuôi con? Đã có thể nuôi con, sao không tự nuôi bản thân?”
“Hả?”
Có lẽ câu hỏi của 7361 quá kỳ quặc, lần này Hoè Hoa phải nghĩ rất lâu mới nói được.
“Bọn ta không có ruộng, ruộng đều là của huynh đệ trong nhà mẹ đẻ và nhà phu quân. Không có ruộng thì không có cái ăn, vậy lấy gì để tự nuôi sống mình?”
“Không có ruộng à...”
Đối với một người phỏng sinh học, từ khi rời khỏi khoang xuất xưởng đã dựa vào ruộng đất mà sống như 7361, đây đúng là một vấn đề lớn.
Sắc mặt cậu bỗng chốc trở nên nghiêm trọng.
Bên kia, Hoè Hoa lại thuận theo lời cậu mà nghĩ tiếp: “...Ta thấy cũng có người đi thuê ruộng nhà khác, nhưng những nhà đó chắc cũng chẳng cho bọn ta thuê đâu. Mà nếu muốn mua ruộng, bọn ta nhất định không có đủ tiền...”
Tiền?
Ồ đúng rồi, ở đây còn có thứ gọi là tiền.
7361 lập tức hỏi: “Thế kiếm tiền thì sao? Có cách nào kiếm tiền không?”
Cậu phải kiếm tiền, mua đất, trồng trọt, ăn chính những gì mình trồng ra.
“Tiền không dễ kiếm đâu, nương ta phải tích trứng gà cả tháng trời mới bán được mấy chục văn. Vương thẩm nhà bên dệt vải cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, mà mua đất thì cần rất, rất nhiều tiền...”
Lại thêm một vấn đề nữa.
Không có đường kiếm tiền.
Câu chuyện bỗng chốc rơi vào trầm mặc.
Không khí vừa rồi còn nhẹ nhàng, giờ lại nặng nề hơn hẳn. 7361 cắn một miếng thịt gà, nhớ lại số lương thực trong nhà Trương thị, rồi âm thầm đưa ra quyết định.
Trước khi có đất, cậu không thể để nhà họ Vương hưu mình.
Một con gà ăn hết nửa con, hai người lại ăn thêm ít trái cây khô Trương thị mua về, cũng xem như đã lưng lửng bụng.
Dĩ nhiên, chỉ có Hoè Hoa là no, còn 7361 thì chỉ đơn giản là lót dạ mà thôi.
Trước khi rời đi, Hoè Hoa vẫn không yên tâm, giọng có chút ủ rũ: “Tiểu Mãn, ngươi đừng vội, ta sẽ cố nghĩ cách giúp ngươi, không được nữa thì để ta hỏi nương ta xem sao...”
7361 gật đầu, giọng hiếm khi nặng nề: “Tốt nhất là hỏi xem làm thế nào để có đất.”
Tiễn Hoè Hoa về, cậu thu dọn thức ăn còn dư, rồi ngồi xuống một tảng đá lớn bên bờ sông, bất động nhìn mặt nước trôi chảy.
Cậu đang đợi trời tối.
Vì Bùi Nhuận đã nói, phải đợi đến khi trời tối mới có thể tìm y.
Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, thời gian dần trôi qua, mặt sông trong vắt phản chiếu ánh chiều tà, nhuộm thành một màu vàng đỏ rực rỡ.
7361 cầm một cọng cỏ trong tay, vung qua vẩy lại, hoàn toàn không cảm thấy buồn chán.
Cảnh sắc ở đây, bất cứ nơi nào cũng đẹp hơn căn cứ trên hoang tinh mà cậu từng ở. Khắp nơi đều tràn đầy sức sống, dù có nhìn bao nhiêu lần, cậu cũng không thấy chán.
Bỗng nhiên, mặt nước xao động, một con cá nhỏ dài chừng nửa bàn tay nhảy lên khỏi mặt sông, “Tõm”một tiếng rơi xuống.
Những giọt nước mát lạnh bắn lên mặt 7361, động tác vung cọng cỏ trong tay cậu lập tức dừng lại.
Cá!
Đôi mắt 7361 bỗng chốc sáng lên!
Gần như ngay lập tức, cậu đứng bật dậy, cởi đôi giày cỏ dưới chân, xắn cao ống quần vá chằng chịt, giẫm lên lớp bùn mềm, chậm rãi bước xuống sông.
Nước sông tràn qua mắt cá chân, nhanh chóng dâng lên đến đầu gối. Khi 7361 vừa nhấc chân bước tiếp, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
7361 quay đầu, liền nhìn thấy Bùi Nhuận đang đứng trên bờ.
Ánh mắt cậu lóe lên một tia sáng, môi vừa hé ra định nói gì, nhưng lại chợt khựng lại. Sau đó, cậu đưa mắt nhìn xung quanh.
Chỗ này hẻo lánh, trong vòng trăm mét không có lấy một bóng người.
7361 hạ giọng thật nhỏ: “Bùi Nhuận, trời vẫn chưa tối mà.”
Khuôn mặt đang căng thẳng của Bùi Nhuận: “...”
Nhìn quanh lần nữa, 7361 có chút do dự: “Nhưng bây giờ không có ai, chúng ta gặp nhau thế này có được không?”
Bùi Nhuận bật cười, bất đắc dĩ đáp: “Được.”
7361 liền nở nụ cười, cao giọng nói: “Bùi Nhuận, ta để dành thịt gà cho ngươi đấy!”
Nói xong, cậu cũng không màng đến chuyện bắt cá nữa, nhanh chân chạy về bờ. Vì bước vội nên nước bắn tung tóe, làm ướt cả ống quần, khiến lớp vải dính chặt vào đôi chân gầy guộc.
Không để ý những thứ đó, 7361 tùy tiện phủi nước trên người, lấy miếng thịt gà đã gói kỹ một bên, nhanh chóng trèo lên bờ, đưa đến trước mặt Bùi Nhuận.
Bùi Nhuận thở dài, ánh mắt hơi dời khỏi người cậu: “Vừa rồi ngươi làm gì dưới nước vậy?”
“Ta á?” 7361 quay đầu liếc nhìn mặt sông, đương nhiên đáp, “Bắt cá.”
Bùi Nhuận, người vừa nghe chuyện nhà họ Vương mà vội vã chạy đến: “...”
“Chiều nay ngươi làm gì?”
7361 nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không có gì, ta về nhà họ Vương, bọn họ mời mấy người đến nhảy múa xua tà, còn chuẩn bị gà hấp cho ta nữa.”
Nói rồi, cậu lại đẩy nửa con gà về phía Bùi Nhuận: "Chính là con này đấy, ngươi nếm thử đi, ngon lắm.”
Bùi Nhuận chỉ đành nhận lấy miếng thịt gà, nhưng y không ăn, chỉ nói một câu mà 7361 nghe không hiểu: “Nếu lại bị ức hiếp, có thể đến tìm ta.”
“Hả?”
7361 không rõ, định hỏi thế nào mới tính là bị ức hiếp, nhưng Bùi Nhuận đã đổi chủ đề.
“Tối nay ngươi đi đâu?”
“Về nhà họ Vương chứ đâu.” 7361 tưởng Bùi Nhuận không biết chỗ ở của mình, kiên nhẫn giải thích, “Ta đang ở nhà họ Vương, nếu ngươi muốn tìm ta, có thể đến đó.”
Nghĩ một chút, cậu lại bổ sung: “Nhưng ta cũng không biết lúc nào sẽ không có nhà, hay là ngươi đến vào buổi tối đi, nhớ tránh người khác ra.”
Bùi Nhuận: “...”
Nói xong, 7361 bỗng nhớ ra vẫn chưa bắt được cá, ánh mắt đầy mong chờ: “Đúng rồi, ngươi có muốn ăn cá không? Ta có thể bắt cho ngươi.”
“Hôm khác đi.” Bùi Nhuận chỉ về phía mặt trời sắp khuất hẳn nơi chân trời, “Trời tối rồi, không thấy đường đâu.”
Vừa dứt lời, tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng biến mất ở phía tây.
7361 nhìn theo hướng Bùi Nhuận chỉ, gật đầu đồng ý. Cậu cũng không vội, bèn nói: “Cũng được, vậy chờ ta bắt được cá sẽ đem cho ngươi...”
Dừng lại một chút, cậu tiếp tục: “Đổi lại, ngươi có thể giúp ta làm cá không?”