Edit: Min
Trương thị nghe 7361 hỏi vậy, sợ đến mức chỉ hận không thể lập tức ngất xỉu. Vương Minh Võ đỡ lấy Trương thị, vẻ mặt hoang mang bất định nhìn 7361 trước mắt.
Bên ngoài, thôn dân đưa mắt nhìn nhau, dường như vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Minh Tiên Nhi, kẻ ban nãy còn mạnh miệng nhảy thần, giờ đây im lặng hồi lâu, chỉ đứng một bên, bàn tay nắm lấy thanh kiếm gỗ run rẩy thấy rõ.
Ông ta xưa nay chuyên xem tà bệnh cho người ta, dựa vào hai gã đồ đệ to khỏe để làm chỗ dựa. Bất kể là ai, nghe lời thì thôi, không nghe lời, liền sai hai đồ đệ khống chế, ép uống mấy bát nước tro bùa, rồi ông ta bày biện vài động tác, nói mấy câu kiểu “Tiên nhân giáng thế” là có thể thuận lợi hoàn thành nghi thức.
Nhưng giờ đây, hai tên đồ đệ kia đang ôm bụng rên rỉ, nửa ngồi nửa nằm dưới đất, xem chừng trong chốc lát không thể bò dậy nổi.
Cổ tay ông ta vừa rồi bị 7361 nắm lấy, giờ đau nhức như thể bị đá đập vào.
Bên ngoài sân, thôn dân bắt đầu xì xào bàn tán, thấp thoáng nghe được vài câu như: “Chuyện gì thế này?”, “Minh Tiên Nhi bị làm sao vậy?”,
Minh Tiên Nhi nhìn 7361 lúc này đã đi tới bàn cúng, bưng lấy mâm đồ cúng, cắn răng, giơ cánh tay đang cầm kiếm gỗ lên, cố gắng giữ giọng không run rẩy mà quát lớn: “Ngươi... ngươi là yêu nghiệt, dùng yêu pháp gì vậy...”
7361 nâng mâm đồ cúng lên, nghiêm túc sửa lại: “Ta không phải yêu nghiệt.”
Minh Tiên Nhi: “......”
Ông ta muốn làm gì đó, nhưng lại không còn trợ thủ. Trong người tuy vẫn còn vài trò bịp bợm có thể hù dọa người khác, nhưng nghĩ đến sức lực của 7361 khi nãy, ông ta lại sợ cậu nổi giận, e rằng khó lòng thu xếp ổn thỏa.
Thế là, Minh Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn trời, ngón tay vội vàng bấm toán loạn. Một lát sau, ông ta làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“Thảo nào, thảo nào! Hôm nay không phải ngày lành, Thánh Tổ Nương Nương bất tiện giáng phàm, mới để yêu nghiệt nhà ngươi tác oai tác quái như vậy! Ngươi cứ chờ đấy! Ngày khác, ta nhất định chọn thời điểm thích hợp để thu phục tà ma nhà ngươi!”
Nói rồi, ông ta vội vàng thu kiếm đào lại, bước nhanh ra ngoài, thậm chí vì quá hấp tấp mà chẳng buồn liếc mắt nhìn hai tên đồ đệ vẫn còn ngã dưới đất.
Lúc len qua đám đông, chợt nghe có giọng nữ trẻ cố ý cất lên: “Minh Tiên Nhi này chẳng lẽ là kẻ lừa gạt sao...”
Nghe vậy, thân mình Minh Tiên Nhi cứng đờ, bước chân càng nhanh hơn, chỉ chớp mắt đã mất hút.
Thấy sư phụ đã rời đi, hai tên đồ đệ nằm dưới đất cũng vội vàng lồm cồm bò dậy, vịn nhau chạy theo sát phía sau.
Sau khi ba kẻ được mời tới trừ tà rời đi, đám thôn dân mới dần hoàn hồn, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Có thấy không, Lý Tiểu Mãn kia cũng có thể đốt lửa mà không cần mồi... Cậu ta chẳng lẽ thực sự là yêu nghiệt?”
Cô nương vừa nãy lên tiếng vạch trần Minh Tiên Nhi là Hoè Hoa bèn bật lại ngay: “Sao ngươi không nghĩ là Minh Tiên Nhi giở trò bịp bợm gì đó hả? Biết đâu ngươi cũng làm được đấy!”
“Nghe cũng có lý...” Có người phụ hoạ theo.
Cũng có người nhỏ giọng phản bác: “Nhỡ đâu Lý Tiểu Mãn thực sự là yêu nghiệt thì sao... Các ngươi không thấy vừa rồi cậu đá một cú liền hất văng hai tên hán tử to xác kia à? Nhà nào có ca nhi khỏe như vậy chứ, ta là nam nhân mà còn không làm nổi.”
Hoè Hoa đảo mắt, lập tức bật lại: “Ngươi là nam nhân mà yếu thế thì có gì đáng tự hào sao? Tiểu Mãn nhà bọn ta vốn dĩ khỏe, vậy thì sao nào?”
“......”
Những lời bàn tán bên ngoài không lọt vào tai ba người trong sân.
Nhang trên bàn cúng vẫn đang cháy, từng làn khói trắng mỏng manh cuộn lên, trong làn khói lượn lờ ấy, hai người Trương thị trừng mắt nhìn chằm chằm 7361, thấy cậu bưng lên một mâm đồ cúng.
7361 nhìn con gà trong tay, lại nhìn hai bát kê vàng cùng đĩa hoa quả khô bên cạnh.
Đều là những thứ chưa từng nếm qua, cậu đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Nhưng nghĩ mình không thể lấy hết cùng lúc, 7361 liền xoay người, hướng ra ngoài gọi Hoè Hoa đang đứng giữa đám đông.
“Hoè Hoa, mau lại đây.” Cậu chỉ vào bát kê vàng còn lại trên bàn cúng, nói, “Giúp ta bưng cái này.”
Bị điểm danh, Hoè Hoa lập tức thu hút ánh mắt của thôn dân. Dù gì cũng là cô nương, bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn khiến nàng có chút ngượng ngùng.
Nàng chậm rãi bước ra, đi đến bàn cúng, bưng đĩa hoa quả khô lên, đồng thời hạ thấp giọng, chỉ để 7361 nghe thấy: “Tiểu Mãn, chúng ta làm vậy thực sự ổn sao? Lỡ lát nữa mẹ chồng của ngươi nổi giận thì sao?”
Lời của Hoè Hoa nhắc nhở 7361.
Cậu quay đầu nhìn hai người Trương thị trong sân, hỏi: “Ta có thể lấy mấy thứ này không?”
“Ngươi...” Trương thị nghẹn lời, không nói nổi.
Mụ tốn bạc mời Minh Tiên Nhi về, vậy mà ông ta vừa thấy tình thế không ổn liền chạy mất dạng, hiển nhiên là không thể hàng yêu trừ tà gì cả. Giờ phút này, yêu nghiệt trong miệng ông ta lại đang đứng sờ sờ giữa sân, khiến mụ càng thêm hoảng hốt.
Mụ vốn tin vào quỷ thần, nếu không lúc trước đã chẳng dốc 5 lượng bạc mua Lý Tiểu Mãn về xung hỉ cho con trai thứ. Sau đó, 7361 lại có hành vi khác hẳn Lý Tiểu Mãn trước đây, thậm chí còn mang sức mạnh kỳ lạ, khiến mụ nảy sinh nghi ngờ. Càng nghĩ lại càng thấy khẳng định.
Thành ra dù 7361 chẳng làm gì mụ, nhưng mụ đã tự dọa mình đến sợ hãi vô cùng.
Trương thị không lên tiếng.
7361 gật đầu: “Được, vậy ta lấy đi.”
Lúc này, Vương Minh Võ mới hoàn hồn, bước lên quát: “Ai cho ngươi động vào? Để xuống ngay!”
“Bà ta đồng ý rồi.” Không nói nghĩa là ngầm chấp thuận, mà đã ngầm chấp thuận thì chính là đồng ý, 7361 tính toán rất rõ ràng.
“Đồng ý cái gì? Ngươi không thấy nương bị ngươi làm cho tức đến ngẩn người rồi sao?!”
Vương Minh Võ xưa nay đã quen với dáng vẻ rụt rè, nhút nhát của Lý Tiểu Mãn, nhất thời không thể chấp nhận sự thay đổi này, trong lòng gã vẫn cho rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là trùng hợp.
Minh Tiên Nhi rõ ràng là kẻ lừa gạt, còn hai hán tử bị đá văng kia, gã vô thức lựa chọn quên đi.
Gã lạnh mặt, vẫn giữ thái độ của một đại bá ca đối với đệ tức (em dâu) như thường ngày, ra vẻ bề trên: “Bây giờ mau đặt đồ xuống, rồi thành tâm nhận lỗi với nương, chuyện hôm nay có thể bỏ qua. Nếu cứ tiếp tục bất hiếu thế này, sớm muộn gì nhà họ Vương cũng sẽ hưu ngươi!”
7361 chỉ nghe được đoạn đầu của gã, còn mấy câu phía sau thì trực tiếp bỏ qua.
Cậu thắc mắc: “Đặt xuống? Nhưng chẳng phải đây là đồ các ngươi chuẩn bị cho ta sao?”
Dùng để trừ tà cậu, vậy chẳng phải là chuẩn bị cho cậu sao?
“Ngươi nói linh tinh cái gì vậy?!” Vương Minh Võ vừa đỡ lấy Trương thị đang lảo đảo, vừa bước lên một bước, có vẻ như định ra tay.
7361 còn chưa kịp nói gì, Hoè Hoa bên cạnh đã bước ra chắn trước mặt cậu: “Ngươi định làm gì? Đánh Tiểu Mãn sao? Đường đường là đại bá ca mà còn muốn động tay với đệ tức, ngươi cũng không biết xấu hổ à?!”
“Chuyện nhà chúng ta, khi nào đến lượt người ngoài như ngươi xen vào?!” Bị phản bác, Vương Minh Võ sa sầm mặt, lớn tiếng quát Hoè Hoa.
“Ngươi—”
Hoè Hoa còn chưa kịp nói xong, đã bị 7361 nhẹ nhàng kéo ra sau lưng.
“Ngươi cầm lấy trước đi.” 7361 nhét mâm gà vào tay Hoè Ho, “Ra ngoài chờ ta, lát nữa ta tìm ngươi cùng ăn gà.”
“Tiểu Mãn?”
“Không sao, hắn đánh không lại ta.”
Nghĩ đến hai hán tử to xác vừa bị 7361 đá văng, Hoè Hoa nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm được không?”
“Được.” 7361 không có quá nhiều biểu cảm, chỉ vỗ vỗ ngực, “Giờ ta có thể đánh trả rồi.”
Hoè Hoa ôm con gà, bước đi mà cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn.
Vương Minh Võ muốn đuổi theo, nhưng bị 7361 chặn lại.
“Đồ ăn cây táo rào cây sung! Ai cho ngươi mang đồ trong nhà ra cho người ngoài?!” Vương Minh Võ giận đến suýt phát điên.
Gã vốn muốn ra tay, nhưng vừa liếc ra ngoài thì phát hiện thôn dân vẫn còn vây xem.
Là một hán tử, lại là đại bá ca, gã không tiện động thủ trước mặt mọi người.
Nhưng con gà kia thực sự quá quý, đến gac cả năm cũng chưa chắc được ăn mấy lần, giờ lại bị 7361 mang đi, vừa nóng nảy vừa tức giận, gã bèn quay sang quát lớn với đám đông ngoài cửa: “Nhìn cái gì mà nhìn! Về nhà hết cho ta, cút đi!”
Bị chủ nhà đuổi, những kẻ hóng chuyện cũng không tiện ở lại, lục tục tản đi.
Lúc này, trong ngoài chỉ còn lại Trương thị, Vương Minh Võ và 7361.
7361 chẳng thèm để ý đến sắc mặt khó coi của Vương Minh Võ, cậu trực tiếp bưng nốt bát kê vàng và đĩa hoa quả khô lên, định bước ra ngoài.
“Lý Tiểu Mãn, đồ tiện nhân nhà ngươi, đứng lại cho ta!” Vương Minh Võ gào lên.
7361 coi như không nghe thấy gì, bưng đĩa thức ăn bước đi nhanh như bay.
Vương Minh Vũ muốn đuổi theo, nhưng bị Trương thih kéo chặt lại: “Con trai, để nó đi! Nó là yêu nghiệt, nó sẽ đánh chết con mất!”
“Nương! Nương bị lão lang băm kia lừa đến lú lẫn rồi sao?!”
Trương thị nghĩ đến Vương Thành Lâm còn đang nằm bẹp trên giường, liền sống chết níu lấy Vương Minh Vũ, không chịu buông tay.
Trong lúc hai người giằng co, 7361 đã ra khỏi cửa. Không những thế, cậu còn chu đáo đóng luôn cửa lớn nhà họ Vương, chừa lại đủ không gian cho hai người kia tự giải quyết.
Hoè Hoa đợi sẵn bên ngoài, thấy 7361 vừa bước ra liền reo lên: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, ta ở đây!”
Nhìn thấy mâm thức ăn trên tay hai người, Hoè Hoa nhất thời không dám tin.
Nhà họ Vương thật sự để Lý Tiểu Mãn mang đồ ra ngoài ư?!
“Chúng ta làm vậy thật sự ổn chứ?” Hoè Hoa vẫn có chút bất an, nàng len lén nhìn cánh cửa nhà họ Vương sau lưng, sợ bên trong có người đuổi theo.
“Ổn mà.” 7361 thấy con gà trong tay Hoè Hoa, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vài phần thần sắc, “Đi thôi, tìm chỗ nào ăn đi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng của cậu khiến Hoè Hoa cũng bị cuốn theo. Hơn nữa, hương thơm từ con gà bay lên khiến nàng không nhịn được mà nuốt nước bọt.
“Vậy... chúng ta đi?”
“Đi.”
Hai người tìm một nơi kín đáo, chính là chỗ Hoè Hoa vẫn thường giặt giũ.
Tiếng nước chảy róc rách bên tai, 7361 và Hoè Hoa ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ sông, xung quanh cỏ dại xanh mướt chen lẫn những đóa hoa dại nhỏ xinh.
Đặt mâm thức ăn xuống, hai người rửa tay bằng nước sông sạch sẽ, sau đó 7361 xé một cái đùi gà đưa cho Hoè Hoa: “Cho ngươi.”
Hoè Hoa nhận lấy, trân trọng cắn một miếng nhỏ.
7361 cũng xé một miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Nói thật, tay nghề nấu ăn của Trương thị chỉ ở mức tầm tầm, nấu gà lại tiếc nguyên liệu, nhưng dù sao cũng là thịt, dù chỉ dùng nước sôi với muối luộc lên, hương vị vẫn rất ngon.
Ánh mắt 7361 sáng lên, nhanh chóng ăn hết miếng thịt trong miệng. Đến khi muốn xé thêm một miếng nữa, cậu đột nhiên khựng lại.
Trong đầu cậu lóe lên một suy nghĩ—
Món ngon thế này, có nên mang về cho Bùi Nhuận ăn không nhỉ?