[…… Đúng rồi, tớ quên mất.]
Áp Áp nhớ tới cốt truyện, nguyên chủ vì làm quá nhiều chuyện xấu, còn làm những việc đặc biệt vô liêm sỉ, đến nỗi gia tộc của cô ta cũng phải vạch rõ giới hạn, đoạn tuyệt quan hệ.
Đêm nay hành động này của cô là được ăn cả ngã về không, không thành công thì thân bại danh liệt.
Hiện tại đã thân bại danh liệt rồi, về cái nhà kia quả thực cũng không thực tế lắm.
[Vậy cậu không về nhà, thì cũng nên tìm một chỗ ở tạm một đêm đi?]
Dù có thể tự bảo vệ mình, cũng không thể ngủ ngoài đường được.
Bằng không sáng mai rất có thể sẽ biến thành cô bé bán diêm.
“Ừ, tớ sẽ tìm.”
Cô lại lần nữa bước đi, co ro người lại, đếm đèn đường, tung tăng đi về phía trước.
……
Đợi đến khi cô đếm đủ 499 ngọn đèn đường, một ngọn núi xuất hiện trước mắt một người một vịt.
Áp Áp nhìn đỉnh núi có hình dáng hơi quen mắt kia, lại nhìn tọa độ trên bản đồ định vị thực tế ảo, lúc này mới bừng tỉnh ngộ.
Thì ra là trực tiếp đến tìm Đại sứ Hưởng phúc!
Cái gọi là Đại sứ Hưởng phúc, chính là người ở mỗi thế giới tiếp ứng Hạng Tinh, hỗ trợ cô hoàn thành mục tiêu hưởng phúc.
Đại sứ Hưởng phúc của thế giới này tên là Lục Thiệu Khiêm, người giàu có số một Hải Thành, là chủ tịch tập đoàn An Hòa, một nhà đầu tư bất động sản tầm cỡ quốc tế.
Là một người đàn ông độc thân hoàng kim chính hiệu, số phụ nữ theo đuổi anh ta còn nhiều hơn số trà sữa X bán ra mỗi năm.
Nhưng không biết vì sao sắp ba mươi tuổi vẫn còn độc thân.
Bất quá, xét về nhan sắc lẫn độ giàu có, anh ta đều là người được chọn tốt nhất cho vai trò Đại sứ Hưởng phúc trong thế giới này.
Không được hoàn hảo cho lắm, chỉ có điều anh ta đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của Tô Thanh Triết.
Vì nguyên chủ gây chuyện, khiến Tô Thanh Triết thường xuyên sơ suất trong công việc, vị đại boss này cũng có nghe nói về cô ta.
Hơn nữa nghe nói ấn tượng cũng không tốt.
Nghĩ đến đây, Áp Áp có chút buồn bực: [A Tinh à, chúng ta không phải nên bàn bạc một chút rồi mới đến tiếp cận anh ta sao……]
“Thời gian là sinh mệnh, không thể lãng phí.”
Hạng Tinh nghiêm trang lắc đầu.
Cô nghiêng đầu, nhìn ra đại khái lộ trình phía trước.
Rồi tiếp tục cất bước, hì hục men theo quốc lộ đèo dốc đi lên.
……
Nhà Lục Thiệu Khiêm xây trên sườn núi này.
Cũng không biết là muốn tách biệt với thế giới, hay là chủ nhân có vấn đề về đầu óc.
Nhà ở nơi thâm sơn cùng cốc đã đành, đường lên núi tuy rộng lớn nhưng lại thật sự vô cùng gập ghềnh.
Đợi Hạng Tinh đến cổng sơn trang, đã đi hết nửa cái mạng già.
Cô vỗ ngực thở dốc một hồi lâu, đôi má hơi ửng hồng nhạt mới đỡ hơn một chút.
Tuy đã gần 11 giờ đêm, nhưng cả sơn trang vẫn sáng đèn.
Những người hầu đang làm nốt công việc cuối ngày.
Mơ hồ còn có thể thấy quản gia Chu đứng ở trước cửa tòa nhà, như đang chờ đợi ai đó.
Hạng Tinh mím môi, hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay ấn chuông cửa.
“Leng keng ——”
Quản gia Chu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang đứng ở ngoài cổng lớn.
Ông không khỏi nghi hoặc đi tới: “Xin hỏi cô là……”
“……”
Hạng Tinh dừng một chút.
Cô vừa định mở miệng, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng động cơ đặc trưng của xe việt dã.
Cô theo bản năng xoay người lại, rồi cảm thấy một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ đột nhiên chiếu tới.
Không khỏi nhăn mày, giơ tay che mắt.
Cho đến khi chiếc xe chậm rãi dừng lại ở cổng.
Trong xe sáng trưng, cửa sổ xe hạ xuống.
Một gương mặt tuấn tú như tạc tượng, đủ để khiến người ta kinh ngạc thán phục, hiện ra trước mắt Hạng Tinh.
Nhìn thấy anh, trong khoảnh khắc cô có chút thất thần.
Người đàn ông trong xe cũng chăm chú nhìn cô một hồi, đôi mắt sáng như đá quý hơi nheo lại.
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói trầm thấp, lại mát lạnh như gió, mang theo một tia kinh ngạc.
“…… Hạng Tinh?”
Hả?
Hạng Tinh kinh ngạc.
Anh ta vậy mà nhận ra cô.
Bất quá, nếu đối phương đã lên tiếng chào hỏi trước, những người đội khăn quàng đỏ như cô đương nhiên phải lịch sự đáp lại.
Cô cố gắng nhớ lại tên của Đại sứ Hưởng phúc.
Tiếp theo, cô hơi cúi người về phía anh, khẽ cúi chào.
Mềm mại mở miệng: “Chào ngài Lục tiên sinh, tôi là Hạng Tinh.”