Cô lại lần nữa mở cửa phòng vệ sinh.
Chưa kịp bước ra ngoài, cô đã đối diện với một đôi mắt đỏ thẫm.
Tô Thanh Triết không biết từ lúc nào đã đi tới.
Thấy là cô, anh ta khẽ ngẩn người, đáy mắt lóe lên một tia phẫn nộ.
“Thì ra là cô!……”
Người đàn ông gắng gượng chống tay vào khung cửa, rống lên một tiếng yếu ớt.
Đôi mắt lại nhanh chóng cụp xuống.
Đáng ghét, vì viên con nhộng kia mà ngay cả người phụ nữ khiến anh ta vô cùng chán ghét này, anh ta cũng có chút……
“Rầm!”
Tô Thanh Triết còn chưa kịp nghĩ xong, cửa phòng vệ sinh trước mặt lại đóng sầm lại một cách nặng nề.
Anh ta bỗng chốc có chút kinh ngạc.
Nhưng giây tiếp theo, cả người anh ta đột nhiên nằm vật xuống, ngã ở cửa, tiếp tục mê man giãy giụa.
Vì cửa là kính mờ, Hạng Tinh có thể thấy cái bóng dáng đổ gục ở cửa.
Cô có chút buồn rầu bĩu môi.
“Áp Áp, có cách nào để ra ngoài không?”
Cô sờ sờ chiếc kẹp tóc hình vịt con màu vàng, giọng nói mềm mại, hỏi một cách rất nghiêm túc.
Cô không muốn lãng phí những tế bào não hữu hạn của mình vào những người và sự vật không liên quan đến việc hưởng phúc.
Chuyện này giao cho Áp Áp là tốt nhất.
[Cái này……]
Áp Áp suy nghĩ một chút, một tia sáng lóe lên trong đầu nó.
[Hay là dội cho hắn một thùng nước lạnh, làm hắn tỉnh táo một chút đi, trong TV đều hay chiếu như vậy.]
Hạng Tinh vỗ tay nhỏ một cái: “…… Nghe có vẻ rất có lý.”
Cô lập tức xoay người, tìm một cái thùng nhỏ trong phòng vệ sinh.
Lấy túi ni lông bên trong ra, buộc lại rồi để sang một bên.
Mở vòi nước, hứng nước, bê đến cửa, liền mạch lưu loát.
……
Bên ngoài, Tô Thanh Triết cảm giác mình sắp đến giới hạn.
Trong khoảnh khắc vô cùng khó chịu, phía sau đột nhiên không còn gì nữa, tiếp theo, một làn hương thơm say lòng người độc đáo của con gái ập đến.
Tô Thanh Triết giật mình, như cá chép lật mình nhảy dựng lên, không khống chế được mà nhào tới.
“Ầm ——”
Trực tiếp bị dội cho một gáo nước lạnh thấu tim.
Cái lạnh thấu tim này còn mang theo một mùi lạ rất quỷ dị……
Anh ta giật mình, rũ mắt nhìn xuống.
Chỉ thấy người phụ nữ đáng ghét kia đang ôm cái thùng rác còn đang rỉ nước, yên lặng nhìn chằm chằm anh ta.
“…… Cô!!”
Tô Thanh Triết hơi tỉnh táo lại, tức giận đến kêu oai oái.
Hạng Tinh lại không nói nửa lời, chỉ thừa dịp anh ta vừa đứng dậy còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh như gió chạy đi……
“Hạng Tinh!”
Trải qua một loạt biến cố này, người đàn ông có chút kinh ngạc, theo bản năng xoay người đuổi theo.
Lại không cẩn thận dẫm phải cái thùng rác mà cô bỏ lại giữa hành lang……
"Bịch" một tiếng!
Hạng Tinh vừa đóng cửa phòng lại, rõ ràng nghe thấy tiếng động "bùm bùm" cùng với tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông.
Cô chớp chớp đôi mắt hạnh ướt át, trực tiếp cầm điện thoại gọi 115.
Người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.
Cô thành khẩn thu dọn tàn cuộc như vậy, nói không chừng ông trời động lòng trắc ẩn, sẽ không trừ bớt tuổi thọ của cô.
……
Không lâu sau, Bạch Giản dẫn người chạy tới.
Nhìn Tô Thanh Triết không biết vì sao lại bị trẹo chân, đang được khiêng lên cáng, đau khổ rên rỉ, cả đám Bạch Giản đều ngơ ngác.
???
……
Đêm cuối thu se lạnh.
Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn co ro trong chiếc áo khoác rộng, xoa xoa đôi tay, cô đơn đi về phía trước.
“Áp Áp,”
Hạng Tinh run rẩy người, phồng má bánh bao trắng sứ, không ngừng hà hơi vào đôi bàn tay nhỏ bé đã lạnh cóng.
Đôi mắt ướt át dâng lên một làn hơi nước mỏng manh, cô đáng thương hề hề hít mũi, nhẹ nhàng mở miệng.
“Tớ còn chưa được hưởng phúc gì đã sắp chết cóng rồi, làm sao bây giờ……”
[……]
Áp Áp bất đắc dĩ thở ra một bản đồ định vị thực tế ảo nửa trong suốt.
Rồi biến ra một con vịt nhỏ có cánh, chỉ vào chấm đỏ nhỏ trên bản đồ đang đi ngược lại hoàn toàn với nhà nguyên chủ.
Nó bực bội kêu lớn, [Ai bảo cậu tối muộn không về nhà, còn đi vào cái ngõ nhỏ vắng vẻ như vậy!]
“……”
Cô gái dừng bước chân.
Đôi mắt mềm mại chớp chớp, hàng mi khẽ rũ xuống, trong khoảnh khắc không nhìn rõ màu sắc.
Cái miệng nhỏ khẽ mím lại, giọng điệu rất nhẹ.
“Không, tớ không có nhà.”