Phương Cẩm An có chút không hiểu đám bộ hạ cũ của mình bị cái gì. Trước kia khi nàng là A Tú bọn họ đối với nàng mặc dù cũng có kính trọng, nhưng cũng không giống như bây giờ, ngoài kính trọng lại tăng thêm một loại tình cảm không thể nói rõ được, nhưng mà cực kỳ cuồng nhiệt. Loại tình cảm này thúc giục các hán tử vốn chém giết đi ra từ trong núi thây biển máu, lại giống như các thiếu niên lang chưa từng trải, làm ra những việc ngốc nghếch không thể nào tưởng tượng nổi.
Lý Ức viện lý do ảnh hưởng đến bệnh tình của nàng mà ngăn lại việc ăn canh này. Nhưng chúng tướng ai cũng có mánh khóe riêng: lúc gặp mặt thì kéo kéo tay cho dù là ai cũng không thể ngăn cản, còn có người cao hứng khó kiềm nén mà da mặt phải dày thì trực tiếp nhào lên ôm cứng. Còn có sau khi có một thanh niên trẻ nhịn không được rơi nước mắt nước mũi được Phương Cẩm An tự tay lau nước mắt cho, thì liền sau đó mấy người ở phía sau đều là sáp gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi tới trước mặt nàng. Lại có người dâng lên thượng sách thỉnh Chủ Thượng quất roi hắn thật mạnh, còn có một tên còn lột áo trên người ra tới xin Chủ Thượng viết chữ khích lệ ở trên lưng hắn, cũng tỏ vẻ phải lập tức tìm người xăm thành hình xăm. . .
Ngày ngày vô cùng náo nhiệt, ngươi tới ta đi, ồn ào đến tận giao thừa cũng không có một người nào chịu rời đi, nhất định phải đón năm mới với Phương Cẩm An mới chịu.
Phương Cẩm An tự cảm thấy mình đã sao nhãng Lý Ức rất nhiều ngày rồi, bởi vậy vào ngày giao thừa, nàng đóng cửa từ chối tiếp khách, thần thần bí bí. Lý Ức đến cũng bị Tạ Tụ ngăn cản: “Nương nương nói, nàng muốn cho ngài một ngạc nhiên.”
"Ngạc nhiên?" Lý Ức rất nghi ngờ: “Chẳng lẽ là bệnh của nàng lại phát tác?”
"Không "Muốn làm kinh hỉ gì chứ, nàng ấy điều dưỡng thân thể cho thật khỏe mới là quan trọng nhất, tuyệt đối đừng để nàng ấy mệt nhọc đấy." Lý Ức nhíu mi, trở về lều lớn trong quân, tiếp tục nghị sự với mọi người, an bài các loại công việc -- Liễu gia mặc dù đã ngã đổ, nhưng cũng có rất nhiều thứ cần chỉnh đốn sắp xếp. Tội danh mưu phản này vừa được xác định, liền có vô số công văn văn chương. Hắn sở dĩ dừng lại nơi này không đi, chủ yếu là vì bị vấn đề này quấn thân. Thậm chí ngay cả tết nhất cũng không thể nghỉ ngơi.
Tạ Tụ ứng phó với Lý Ức xong, vào xem Phương Cẩm An thì thấy Phương Cẩm An ngồi xếp bằng ở trước bàn tròn, lật mấy cái túi trước mặt, bên trong là các loại bột phấn đủ màu từ thô ráp xấu xí đến tinh mịn -- Tạ Tụ biết rõ, mấy thứ này được bọn thị vệ đi ra ngoài hết mấy ngày vất vả lắm mới cầm về được. Còn có một cái cân tiểu ly cực kỳ tinh tế, cùng vô số thìa gỗ thanh mảnh tinh xảo với các kích cỡ lớn nhỏ khác nhau. Trước mắt Phương Cẩm An đang cân trọng lượng của các loại bột phấn khác nhau trong từng túi, rồi dùng đĩa sứ nhỏ đựng mỗi loại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play