Sau trận giày vò ở Bắc Chỉ Tế Thiên, nhiệt độ công kích trong triều đối với Lý Ức hạ xuống về không. Lúc tình hình cụ thể tỉ mỉ truyền tới tai Lý Ức ở tiền tuyến, Lý Ức sững sờ trong chốc lát, rồi chợt cảm thấy mệt mỏi mấy ngày đều biến mất tăm, mặt mày tỏa sáng, cười lộ nguyên hàm răng trắng.
Làm cho Bạch Dĩ Sơ tới truyền tin nhìn thấy lại càng hoảng sợ: Ức Thái Tử hắn, hắn nở nụ cười?! Việc này so với sao rơi ban ngày còn hiếm hơn!
"Điện hạ cũng đừng cao hứng quá sớm." Sau khi kinh hách, Bạch Dĩ Sơ vội nhắc nhở hắn: “Bệ hạ cũng hạ xuống tử lệnh, chính là cho dù phải lấy thân thể của mình ngăn cản, thì Điện hạ cũng phải ngăn chặn được tình hình hoả hoạn dừng ở phía bắc núi Thương Kinh cách kinh thành trăm dặm. Ý chỉ chắc hẳn lập tức sẽ tới.”
"Không cần đến núi Thương Kinh." Lý Ức xoay người lại chỉ: “Cô sẽ ngăn lửa tại đó, Du Khẩu Quan!”
Bọn họ lúc này đang đứng trên tường thành của một thành nhỏ. Bạch Dĩ Sơ thuận theo Lý Ức chỉ nhìn chân trời mênh mông ở phía Nam, mây giăng che tầm nhìn, hắn nhìn không ra cái gì. Nhưng mà hắn biết rõ, cái gọi là Du Khẩu Quan, là di tích của một tòa cổ thành xa xưa, cách đây khoảng năm mươi dặm.
"Điện hạ, không được phô trương!" Bạch Dĩ Sơ khuyên nhủ. Phía chân trời phương bắc, hỏa hoạn vẫn đầy trời, không có xu thế giảm bớt, cháy lan tới Du Khẩu Quan, thời gian không tới nửa ngày đâu!
"Cô không có phô trương." Lý Ức cắn răng nhìn Du Khẩu Quan: “Cô và Du Khẩu Quan cùng tồn tại!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT