Trước khi đi Chương Hoa điện, cả người Lý Ức xơ xác tiêu điều như gió thu cuốn hết lá vàng, đến khi trở về, dĩ nhiên chuyển thành ấm áp giống như nắng ấm ba tháng mùa xuân, thậm chí, khóe miệng còn treo nụ cười ngây ngô không giấu được !
Ài, ài, ài, lại không nghĩ tới, người chủ nhân này còn có một mặt như vậy! Chẳng phải chỉ là một nữ nhân sao. . . Bạch Dĩ Sơ âm thầm khinh thường.
Trên mặt vẫn giả bộ cung kính nghiêm túc, chậm rãi bẩm báo chuyện Quỳnh Hoa uyển.
Lý Ức ngẩn người, lập tức liền gọi Đức Sinh dặn dò: “Việc này không cho phép hậu cung nghị luận, nhất là không cho phép truyền vào Chương Hoa điện!”
Đây là sợ truyền vào trong tai vị kia ở Chương Hoa điện khiến nàng thương cảm? Thật sự là tâm tư cẩn thận quá mức! Vị kia thì coi như cỏ dại, vị này thì coi như bảo vật, thật là làm cho người không tưởng tượng được. Nhưng chuyện này thì tính là gì? Thiên gia mặc dù nói lý ra lắm chuyện dơ bẩn, cũng không có vị nào trắng trợn như vậy . . . Đức Sinh trên mặt cẩn thận chặt chẽ, nhưng trong lòng sôi nổi thì thầm.
Bạch Dĩ Sơ rốt cuộc nhịn không được thăm dò một câu: “Còn về chuyện, Thái Tử Phi vị của Phương thị nương nương ở Chương Hoa điện còn chưa thảo chỉ phế truất. . .”
Lý Ức lập tức liền sa sầm mặt: “Việc này bổn vương đều có chủ trương.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play