Lý Ức đi rồi. Tử Tô lo sợ bất an nhìn Lý Mẫn: vải trắng che mặt thấy không rõ tâm tình, nhưng im lặng ngồi ở đằng kia, dường như trông vẫn khá tốt. Nàng thả Hoán Nhi trong ngực xuống đất, nói với nó: “Hoán Nhi, con không phải rất nhớ phụ thân sao, phụ thân ở đó a, nhanh, đi qua đi.”
Hoán Nhi nghi ngờ nghiêng cái đầu nhỏ nhìn trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là phụ tử ruột thịt, nên vẫn nhận ra được. Mặc dù mấy ngày nay những việc xảy ra ở Dịch Đình khiến nó sợ hãi, thế nhưng nhìn thấy phụ thân vẫn khiến nó vui vẻ lộ ra nụ cười."Phụ thân!" Nó giang hai cánh tay chạy tới nhào vào người Lý Mẫn.
Thế nhưng hôm nay phụ thân làm sao vậy? Hắn sao lại không ôm Hoán Nhi, cũng không nói chuyện? Hoán Nhi không rõ, nó ôm lấy cánh tay Lý Mẫn lắc lắc: “Phụ thân, Hoán Nhi thật là nhớ phụ thân, phụ thân vì sao không để ý tới Hoán Nhi? Hoán Nhi muốn phụ thân ôm, phụ thân!”
Lý Mẫn rốt cuộc cũng bị nó gọi mà hoàn hồn."Hoán Nhi?"
"Phụ thân phụ thân!" Hoán Nhi càng vui mừng, hôn bẹp một cái lên trên cằm Lý Mẫn.
Lý Mẫn giang hai cánh tay, ôm chặt lấy nó: “Hoán Nhi. . .”
"Hoán Nhi thật nhiều ngày không gặp phụ thân, phụ thân người không nhớ Hoán Nhi sao?" Hoán Nhi làm nũng hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT