"Sao con còn chưa đi nữa?" Mẹ của Thiết Ngưu nhìn thấy Mãn Nguyệt ngủ ngon trong chăn, không cần đắp thêm.
"À... nếu Mãn Nguyệt đói mà Thu Cúc chưa về, mẹ cứ cho nó uống ít nước ấm, đừng tự cho nó ăn gì." Thiết Ngưu nói lắp bắp.
Quả nhiên, mẹ hắn chẳng hiểu gì cả: “Mẹ không cho nó ăn thì cha con cho ăn chắc?”
Thiết Ngưu gãi gãi mũi: “Ý con là đừng cho nó bú, nhà con còn có một con chó nữa, nếu Mãn Nguyệt quen rồi thì làm sao?”
“Sao có thể chứ, nó còn chẳng phân biệt được người với chó sao?”
"Dù gì thì mẹ cũng đừng cho nó bú, đứa con thứ hai nhà nhị ca, bốn tuổi rồi vẫn còn nghiện sữa." Nhớ lại chuyện đó, Thiết Ngưu cảm thấy nghiêm trọng, liền dặn mẹ: “Nó khóc thì cứ để nó khóc, đứa nhỏ nào chẳng khóc, đừng thấy nó khóc là mẹ cứ cho cái gì đó vào miệng nó. Mẹ nghe chưa?”
“Biết rồi, biết rồi, hai đứa chỉ giỏi vẽ thêm chuyện. Đại Giang, Tiểu Tuyền cũng do mẹ tự tay nuôi lớn, có thấy chuyện gì đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT