Mãn Nguyệt và Chúc Quang mang nửa rổ đất ra. Thu Cúc đặt rổ đất lên tấm gỗ, đứng phía trước kéo dây. Quả nhiên, cách này đỡ tốn sức hơn. Nhưng tuyết là tuyết xốp, mỗi lần kéo tấm gỗ, trên đó lại bị dính thêm một đống tuyết lớn.
Mãn Nguyệt và Chúc Quang nhìn mà thích thú, quay qua nhìn cha mình, người đang hì hục xúc đất: “Cha, nghỉ một lát đi, ra chơi một chút rồi làm tiếp!”
Người đàn ông không hiểu chuyện gì, quay đầu nói: “Cha không mệt, các con mệt thì cứ nghỉ đi.”
Đến khi đất đầy rổ, mang ra đổ, hắn mới thấy hai đứa nhỏ ngồi trên tấm gỗ. Thu Cúc thì kéo dây chạy phía trước, để lại một con đường tuyết được nén chặt.
Đi được nửa đường, hắn gặp ba mẹ con đang kéo nhau ngược lại. Gương mặt ai nấy đỏ bừng vì gió lạnh nhưng đôi mắt lấp lánh vui vẻ. Hắn mỉm cười, nói: “Xuống hết đi, để cha thử kéo đất xem!”
Đổ đất xong, trên đường về, hắn quay sang: “Nào, tất cả ngồi lên, để cha kéo về!”
Người đàn ông như một con trâu nước to lớn, vắt dây thừng qua vai, từng bước kéo tấm gỗ trên tuyết. Đến những chỗ dốc, hắn còn phải cẩn thận điều chỉnh lực, tránh đẩy quá mạnh làm cả ba người ngồi trên tấm gỗ ngã nhào xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play