Nàng thắc mắc: “Tuyết rơi lâu thế này, liệu có bịt kín cửa hang không?”
Mẹ chồng đáp:
“Chứ còn gì nữa, tuyết phải dọn mấy lần mỗi ngày. Người thì không qua lại được, săn bắn cũng không xong. Trong hang chỉ còn cách đốt lò sưởi và ru rú qua mùa đông thôi.”
Dù nghe kể khổ sở đến đâu, nếu chưa tận mắt chứng kiến, A Lệ vẫn khó hình dung. Trong đầu nàng chỉ mường tượng mơ hồ về việc chuẩn bị quần áo chống rét. Thấy mẹ chồng không nhắc gì đến chuyện này, nàng định bụng vài hôm nữa sẽ hỏi Đại Khương. Nếu ở núi mà mua được quần áo, nàng sẽ dùng số bạc trong tay để mua.
Nhưng hóa ra, ngay cả Đại Khương cũng không có sẵn đồ mùa đông. Hỏi ra mới biết, mẹ cậu chỉ mặc áo lông cừu và quần vá từ da thỏ, trong nhà có mỗi chiếc quần bằng vải thô lót bông, nhưng ống quần ấy đủ rộng để chui lọt cả hai chân của A Lệ. Cuối cùng, Đại Khương đành cùng mẹ đến nhà tiểu thẩm mua vải may áo.
Thu Cúc lấy ra tấm vải màu đỏ sẫm mà Thiết Ngưu đã mua cho nàng, đưa cho Đại Khương: “Hai người mới cưới, thích hợp mặc màu đỏ, tấm vải này thẩm mặc thì quá chói. Thẩm già rồi.”
Đại tẩu liếc nàng một cái, chưa đến ba mươi tuổi đã kêu già, vậy bản thân mình hơn bốn mươi tuổi còn mặc quần đỏ thì gọi là gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play