Đến buổi chiều, mẹ Đại Khương cảm thấy người mình đang dắt đi có vẻ mỏi chân, không muốn bước tiếp. Nàng ta cúi xuống nói: “Lại đây, để thím cõng cháu một lát.”
Nhưng chưa đi được bao lâu thì Đại Khương đã đến bên cạnh: “Mẹ, để con cõng cho, mẹ cũng đi lâu rồi.”
“Không sao, không sao, mẹ khỏe mà, con còn gánh đồ cũng nặng. Mẹ cõng con bé chút xíu rồi cho nó nghỉ thôi, lát nữa nó sẽ tự đi.”
Đi thêm nửa khắc, mẹ Đại Khương thở phì phò, đặt Trân Nương xuống: “Được rồi, nghỉ chân chút rồi tự đi nhé.”
“Vâng.”
Nghe câu trả lời cụt lủn của Trân Nương, mẹ Đại Khương thấy lòng hơi khó chịu. Nghĩ lại chuyện cô bé mất mẹ từ nhỏ, nàng ta cũng không muốn so đo.
Tối đến, mọi người dừng lại hạ gánh, đốt lửa nướng thịt. Đã đi cả ngày dài, ai nấy đều mệt nhoài, chỉ có mấy chàng trai chưa vợ là còn sức, gánh ít đồ nên giờ vẫn còn nhảy nhót, đi quanh kiếm củi khô. Mấy người ngồi nghỉ lôi bánh ra nướng cho nóng, ăn chút bánh rồi uống nước vào bụng xong, tinh thần mọi người phấn chấn trở lại. Nói mãi chuyện săn bắn cũng chán, họ lại quay sang chuyện cưới vợ, chợt có ai đó hỏi: “Mẹ Đại Khương này, hôm nay thấy tỷ còn cõng theo cô bé này, người ta còn chẳng muốn cõng mà tỷ lại sốt sắng vậy, chẳng lẽ định mang con bé xuống núi bán làm dâu à? Nói trước nhé, đừng thấy lấy vợ khó mà nghĩ bán dễ, chứ mang xuống bán chẳng ai mua đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play