Cuối cùng, Tiểu Hương lớn nhất trong nhóm đứng ra hỏi: “Thím ơi, tại sao Trân Nương lại xuống núi?”
“Con bé không nói cho các cháu biết sao?”
“Nó nói là do thím nhờ nó xuống núi làm việc, nên mới đi.”
Thu Cúc cảm thấy có chút không thoải mái trong lòng, không ngờ Trân Nương lại lấy lý do này, nhưng nàng cũng không nói gì thêm mà hỏi các cô bé: “Vậy các cháu đến đây là có chuyện gì muốn nói sao? Hay là cũng muốn xuống núi?”
Các cô bé đều lắc đầu: “Chúng cháu không muốn xuống đâu. Nghe các tẩu tử nói người dưới núi không thích người ở trên núi, cứ như thể chúng cháu ăn thịt sống vậy, còn chẳng ưa con gái. Chúng cháu chỉ muốn hỏi xem thu hái dược liệu bán có nhiều tiền không? Chúng cháu hỏi Trân Nương mà tỷ ấy chẳng chịu nói gì cả, còn những người hái thuốc khác thì chúng cháu không chơi chung, chỉ nghe nói họ mua được nhiều đồ ngon lắm.”
Thu Cúc thấy tính Trân Nương có phần khép kín. Thảo dược mọc trên núi là của chung, ai chịu khó đều có thể hái, sao lại xem như bí mật. Nàng mỉm cười bảo: “Mỗi năm có thể bán được khoảng một hai lượng bạc, đủ mua vải may áo mới, còn có thể mua được cài tóc nhỏ, như cái mà Tiểu Cửu đội trên đầu đó, cái ấy là cha nó mua cho, năm văn tiền hai cái.”
Đại tẩu có thể kiếm được khoảng hai lượng bạc vì còn bán thêm cả kỷ tử.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play