“Đi chứ, nhưng tớ còn phải chạy bộ nữa, cậu chờ tớ một lát nhé." Mãn Nguyệt nói trong lúc đang khởi động cổ chân, vẫn chưa bắt đầu chạy.
Thanh Cái có chút do dự, lo rằng nếu đi muộn, trứng vịt sẽ bị người khác nhặt mất: “Hôm nay đừng chạy nữa có được không? Ngày nào cậu cũng chạy rồi, thiếu một ngày không sao đâu.”
“Không được, mẹ tớ nói tớ xương yếu, sức cũng nhỏ, nếu không tập luyện thì làm sao bằng các cậu được. Không thể dừng được. Nếu cậu chờ tớ không được thì cứ đi trước đi." Mãn Nguyệt nói xong liền bắt đầu chạy, miệng ngậm lại không nói thêm gì nữa.
“Thế thì tớ đi trước, cậu nhớ đến tìm tớ nhé.”
Khi Mãn Nguyệt đến, trong đám cỏ nến đã đầy trẻ con. Cậu cứ thế mang đôi giày cỏ lội xuống. Mẹ cậu từng bảo, giày dễ đan lại nhưng chân thì không thể để bị thương. Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cậu chỉ nhặt được mỗi lông vịt.
Thực ra, ban đầu Thu Cúc bắt Mãn Nguyệt chạy bộ là vì cậu bé quá hiếu động, không chịu ngồi yên một chỗ cũng chẳng chịu ở nhà. Thế là mỗi buổi sáng, nàng dẫn cậu bé đi chạy bộ để tiêu hao bớt năng lượng. Lâu dần, có những hôm cậu bé lười không muốn chạy nữa, Thu Cúc liền bảo Thiết Ngưu đưa con đi. Nàng dặn dò rằng nếu từ nhỏ không tập luyện, sau này lớn lên sẽ thua kém các bạn, không thể giúp cha đi săn. Nhất là khi so với các anh em họ, cậu bé lại gầy y như gà con vậy. Mà cậu bé lại là đứa sĩ diện, không muốn thua kém ai nên cứ thế mà kiên trì suốt bao năm. Giờ thì không cần cha cậu phải chạy cùng nữa.
Thu Cúc âm thầm quan sát Chúc Quang, xem năm nay cậu bé có ý định chạy bộ chung với anh trai không. Sang năm cậu bé đã lên bốn, dù muốn hay không, nàng cũng phải ép cậu bé đi chạy. Mãn Nguyệt dù gầy guộc nhưng nhờ chạy bộ mỗi ngày mà ít khi ốm, có ốm thì cũng khỏe lại rất nhanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play