Khi đến khu đầm lầy cỏ nến bạt ngàn, Thu Cúc dừng lại. Lúc này, cỏ nến chưa trổ hoa, lá cỏ nến xanh mướt và cao vút, phía gốc chỉ có một lớp nước nông. Thu Cúc nói: “Năm ngoái vào mùa thu, mẹ đến đây và thấy có nhiều ốc chết khô. Giờ chúng ta tìm thử xem, nếu nhặt được nhiều, mẹ sẽ làm món ốc xào cay cho các con ăn.”
Hai đứa nhỏ hăng hái, chẳng kịp nghỉ ngơi, xắn quần lên cao rồi bước xuống nước. Chúc Quang vì dáng người thấp bé nên chỉ cần dùng cây gậy gảy nhẹ là đã nhìn rõ dưới nước có ốc hay không.
“Buông ống quần xuống đi, ướt quần thì không sao, nhưng đừng để bị xước chân.”
“Dạ!”
Hai đứa trẻ mải mê tìm ốc, còn Thu Cúc thì quan sát xung quanh, vừa đi vừa dừng. Nàng chợt nghĩ, trong đám cỏ nến rộng lớn thế này liệu có thứ gì đang ẩn nấp không? Ý nghĩ vừa xuất hiện, da gà đã nổi lên, bỗng lừa nhỏ nhảy vào giữa đám cỏ nến, làm nàng giật cả mình.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng "bùm bụp" và tiếng vịt trời kêu vang. Hai đứa trẻ cũng vội đứng lên, nhìn về phía đám cỏ. Mãn Nguyệt bắt lấy cổ một con vịt, cánh nó đập loạn xạ đến nỗi cậu bé không mở mắt nổi. Thu Cúc nhanh chóng chạy lại, đón lấy con vịt trời, thật là béo!
Lừa nhỏ từ trước đến nay, khi có con người đi chung thì bắt được gì cũng không ăn, luôn mang về nộp. Con vịt hoang này cũng vậy, dù bị rụng nhiều lông nhưng gần như không có vết thương nào. Lừa nhỏ hắt xì hai cái, phủi sạch lông vịt còn vương trong miệng rồi lại chui vào đám cỏ nến. Chẳng bao lâu sau, nó quay lại, dí mõm vào tay Mãn Nguyệt. Cậu bé nhìn động tác của nó liền hiểu ngay, đưa tay ra, lừa nhỏ nhẹ nhàng nhả một quả trứng vịt vào tay cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT