Thu Cúc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ lại khoảng thời gian đốt than, lúc đó Thiết Ngưu vẫn còn ở nhà, lừa nhỏ cũng chưa lên núi, có lẽ khi ấy bầy sói đã di chuyển đến nơi tuyết rơi ít hơn.
“Nhưng sói vốn sống theo bầy đàn, một con sói đơn độc thì làm sao giành nổi thức ăn." Dưới chân là hai con chó đang gặm xương, nước dãi chảy dài. Thu Cúc nhắc đi nhắc lại chuyện về sói, nhưng hai con chó không mảy may phản ứng.
“Đúng là đồ ngốc.”
“Thôi đi, rảnh thì lo cho thằng nhóc hôi hám trong lòng nàng thì hơn. Sói ấy hả, đừng nghĩ đến nó làm gì. Nó không phải vật nuôi, cũng chẳng phải là con ngốc đâu. Hơn nữa, lừa nhỏ nhà ta da bóng lưỡng, vóc dáng to khỏe, nàng sợ nó không có bạn sói à?” Thiết Ngưu đá nhẹ vào lừa nhỏ, nó còn ve vẩy đuôi đáp lại.
“Nhìn xem, lừa nhỏ cũng nghĩ thế đấy, bình thường chỉ khi nào ta về nó mới vẫy đuôi với ta thôi.” Hắn lại khều chân lừa nhỏ, nhưng lần này nó không thèm để ý đến hắn nữa.

Mãn Nguyệt có cha, có mẹ, lại có hai con chó bầu bạn, nửa tháng trôi qua, nó cũng dần quen với cuộc sống trong hang động. Mỗi lần phải theo cha ra ngoài xúc tuyết, gương mặt nó bị gió thổi đỏ bừng, nhưng vẫn luôn cười tươi. Ban đêm, khi lên giường, cởi quần áo ra, nó có thể vịn chân cha mà đi vài bước. Tối nào cũng vậy, Thiết Ngưu nằm dài trên giường để Mãn Nguyệt đứng trên lưng mình nhảy nhót, còn Thu Cúc đứng bên cạnh trông chừng, sợ nó ngã. Đến khi chơi mệt, nó mới nằm xuống ngủ ngon lành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play