Trước đây khi Kim Chiêu học tán thủ đã cố ý mời huấn luyện viên nữ. Phần lớn các võ quán đều không có huấn luyện viên nữ, nên vô cùng khó tìm. Thịnh Phong cùng cô đi tìm khắp các võ quán lớn bé trong thành phố Hạc Minh, cuối cùng phát hiện được một vị vừa có chứng chỉ hành nghề vừa có trình độ cao. Năm đó Kim Chiêu mười hai tuổi, lúc nhập môn đã bị coi là rất muộn rồi. Trong một đám học viên bị phụ huynh gửi đến để rèn luyện sức khỏe, cô lại chịu khó đến độ làm người ta phải sợ hãi, ngày nào cũng tập mười mấy tiếng đồng hồ, quần áo ướt đẫm mồ hôi, nằm liệt dưới đất.
Về sau huấn luyện viên nữ đã chú ý đến cô, thường xuyên chỉ dạy cho cô.
Thành phố thường xuyên tổ chức giải đấu võ, thực tế là cuộc so đấu của các võ quán, còn bề ngoài thì đeo các mác giải đấu lớn do Chính phủ tổ chức.
Trong kỳ nghỉ hè, Kim Chiêu được huấn luyện viên đưa đi thi đấu.
Bên ngoài đa phần toàn các huấn luyện viên và học viên nam, trông cô giống như một con cừu non bị thả vào giữa bầy sói. Lúc mới đầu cô không thích ứng nổi, nắm đấm cũng không vung ra được, về sau đám người kia trong mắt cô đều trở thành một loại.
Năm đó Kim Chiêu tham gia đủ loại giải đấu lớn nhỏ, cứ đánh xong một trận là lại nôn mửa một trận. Nhưng so với bề ngoài mềm yếu của cô, thì nắm đấm của cô lại rất ác, hoàn toàn không coi đối phương là người nữa, chiêu sau ra còn mạnh hơn chiêu trước. Gặp tuyển thủ nữ còn đỡ, chứ đặc biệt là tuyển thủ nam lúc sau gặp phải cô còn thấy sợ.
Sau kỳ nghỉ hè ấy, Kim Chiêu khắc phục được chướng ngại tâm lý, đánh với phái nam cũng không hề nương tay, chỉ là thỉnh thoảng vẫn có di chứng. Sau khi kết thúc, giác quan trên cơ thể cô ì ạch phản ứng lại kịp, cảm giác buồn nôn xộc lên, thường xuyên nôn ọe đến xây xẩm mặt mày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play