Edit Ngọc Trúc

Bởi vì Dương La sử dụng “mười” để biểu thị con số, Kỳ Bạch luôn cho rằng bộ lạc này sử dụng hệ thập phân. Nhưng khi chứng kiến phương pháp tính toán của Dương La, hắn mới nhận ra mình đã sai hoàn toàn.

Chỉ thấy Dương La lúc thì dùng một viên đá để biểu thị số một, lúc lại dùng một viên khác để biểu thị số năm, thậm chí ngay cả những nút thắt trên dây thừng cũng mang những ý nghĩa khác nhau.

Hai mắt Kỳ Bạch bắt đầu vô thức trợn tròn. Hắn nhìn đàn kiến nhỏ đang giơ cao từng mẩu thức ăn trắng, từ trước mặt hắn bò qua, lật những viên đá nhỏ trên mặt đất, rồi dừng lại bên cạnh ngón chân thô ráp của Dương La. Con kiến dẫn đầu giật giật hai cái râu trên đầu, rồi xoay người lại như thể đang giao tiếp với đồng loại phía sau. Sau đó, cả đàn kiến đồng loạt thay đổi lộ trình, vòng qua “ngọn núi cao” đó rồi tiến vào rừng rậm.

Bất chợt, giọng Dương La vang lên bên tai: “Phương pháp đếm số của ta, ngươi đã học được chưa?”

Kỳ Bạch ngơ ngác quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy mơ hồ: “A?”

Dương La thở dài. Mặc dù phương pháp đếm bằng đá và nút thắt khá phức tạp, nhưng ông vẫn hy vọng Kỳ Bạch có thể nhanh chóng nắm bắt. Xem ra ông đã quá nóng vội.

Nhìn vẻ mặt của Dương La, Kỳ Bạch biết chắc trong lòng ông đang thầm chê cười mình ngu ngốc. Nhưng thôi kệ, ngu ngốc thì ngu ngốc vậy. Hắn nói: “Tư tế gia gia, phương pháp đếm này quá phức tạp, nhất thời ta không thể học được. Nhưng nếu chúng ta chỉ muốn tính toán xem số thịt này có đủ cho bộ lạc sống qua mùa đông hay không, thì thực ra còn có một cách đơn giản hơn.”

Kỳ Bạch cố gắng tập trung, bởi vì hắn chợt nhận ra một điều: Hắn vốn đã biết toán học hiện đại, hoàn toàn không cần phải học lại từ đầu theo cách của Dương La! Nhưng nếu trực tiếp nói với Dương La rằng “Ngươi tính sai rồi” thì chắc chắn không ổn. Kỳ Bạch vẫn phải giữ chút thể diện cho ông. May mắn thay, công việc này cũng không quá phức tạp, chỉ cần tính toán rõ ràng lượng thực phẩm dự trữ để xem có đủ cho bộ lạc sống qua bao nhiêu ngày hay không.

Lượng thịt treo trên gậy trúc nhiều như vậy, nếu thật sự phải đếm từng khối một theo cách của Dương La, không chỉ mất thời gian mà còn dễ nhầm lẫn. Chỉ tính riêng mấy ngày nay đã thấy không đủ thời gian rồi. Kỳ Bạch rốt cuộc cũng hiểu vì sao trước đây, khi ở trong hang động, Dương La lại tiều tụy đến thế. Cách tính này đúng là không dành cho con người!

Dương La nhìn hắn, hỏi: “Cách nào?”

Kỳ Bạch ra hiệu cho Dương La nhìn về phía những chiếc giỏ mây dưới tán cây.

Những chiếc giỏ này là do Hồ Hỏa cùng mấy người khác tranh thủ làm trong vài ngày qua, chuyên dùng để chứa thịt muối.

Thịt muối là thực phẩm quan trọng trong bộ lạc, không thể để trực tiếp trong hang động, tránh bị chuột hoặc côn trùng ăn mất. Dĩ nhiên, Kỳ Bạch cảm thấy nỗi lo này hơi dư thừa, bởi vì trong hang có quá nhiều thú nhân. Đừng nói chuột, ngay cả một con sâu nhỏ cũng có thể bị bọn trẻ bắt làm đồ ăn vặt.

Kỳ Bạch lấy ra mấy cái giỏ mây, xếp thẳng hàng dưới cây gậy trúc, rồi nói: “Chúng ta chỉ cần tính xem một giỏ mây có thể chứa đủ thịt cho bộ lạc ăn trong bao nhiêu ngày. Sau đó, mỗi giỏ đều bỏ vào số lượng thịt tương đương, thế là có thể biết được tổng số ngày mà nguồn thực phẩm này có thể duy trì.”

Ý tưởng của Kỳ Bạch rất đơn giản. Nếu bắt Dương La tiếp thu phép nhân chia ngay lập tức thì có vẻ hơi khó, vậy chi bằng thay thế bằng phương pháp cộng trừ đơn giản. Phương thức phân loại trực quan này thậm chí còn giúp xác định lượng thực phẩm dư thừa mà không cần phải tính toán quá phức tạp.

Dương La gật gù, như hiểu như không. Kỳ Bạch liền nói: “Tư tế gia gia, chúng ta thử làm một lần là biết ngay.”

Hắn ra hiệu cho Hoan Bình, người đang ngồi trên chạc cây, ném thịt muối xuống. Hoan Bình thấy Dương La gật đầu đồng ý mới bắt đầu thả từng khối thịt xuống.

Khi làm thịt muối, họ đã cố gắng kiểm soát kích thước, mỗi khối đều nặng khoảng năm cân, nên lúc phân loại cũng dễ dàng hơn.

Thực ra, việc phân chia khẩu phần trong bộ lạc cũng khá phức tạp. Chẳng hạn, khẩu phần của ấu tể chỉ bằng một nửa người trưởng thành, trong khi nô lệ chỉ được ăn bằng một nửa của thú nhân bình thường. Điều này vô tình làm tăng khối lượng tính toán cho Dương La.

Sau một hồi tính toán tỉ mỉ, cuối cùng Kỳ Bạch xác định được: Bộ lạc cần ít nhất 120 cân thịt mỗi ngày.

Con số này khiến hắn có chút kinh ngạc. Phải biết rằng đây mới chỉ là lượng tiêu hao thịt, chưa tính đến rau dại hoặc các thực phẩm khác. Dù vậy, từ khi đến bộ lạc, Kỳ Bạch chưa từng một lần được ăn no. Đúng là "không làm chủ thì không biết gạo củi quý".

120 cân thịt tương đương với 24 khối thịt muối. Kỳ Bạch vừa bỏ thịt vào giỏ mây vừa âm thầm tính toán. Cuối cùng, hắn rút ra kết luận: Một chiếc giỏ mây cao đến nửa người chỉ có thể chứa đủ thực phẩm cho bộ lạc ăn trong năm ngày.

Sau khi thu gom toàn bộ thịt muối, Kỳ Bạch cuối cùng cũng hiểu được nỗi lo lắng của Dương La.

Trong mắt Kỳ Bạch, số thịt lợn rừng tưởng chừng không thể đếm xuể, cộng thêm số lợn đã bị đem đi chế biến, vậy mà tổng cộng cũng chỉ lấp đầy mười lăm sọt. Điều đó có nghĩa là, với lượng thực phẩm dự trữ hiện tại, dù mùa đông không kéo dài bất thường, thì vào tháng cuối cùng của mùa đông, cả bộ lạc vẫn sẽ rơi vào tình trạng thiếu lương thực trầm trọng.

Dù đã quen với cuộc sống gian khổ trong bộ lạc, đây là lần đầu tiên Kỳ Bạch có cái nhìn trực quan và sâu sắc đến vậy về những khó khăn mà Dương La và Hầu Nham phải đối mặt. Đây không chỉ là chuyện của một hai người, mà dù bộ lạc của họ chỉ là một nhóm nhỏ, vẫn có đến 54 miệng ăn. Việc nhanh chóng gom đủ lương thực để sống sót qua mùa đông trong khoảng thời gian ngắn, lại ngay sau một thảm họa thiên nhiên, thực sự là một nhiệm vụ vô cùng gian nan.

Trái ngược với sự cảm thán của Kỳ Bạch, Dương La lại tỏ ra khá bình tĩnh. Hắn từng sống trong một bộ lạc có hơn 3.000 dân cư, nơi mỗi lần đội săn trở về đều mang theo lượng con mồi nhiều đến mức chất thành núi. Từ nhỏ, hắn đã phải giúp tộc nhân tính toán lượng thực phẩm để đảm bảo đủ dùng suốt mùa đông. Vì vậy, dù không thể tính toán một cách chính xác tuyệt đối, nhưng hắn vẫn có thể ước lượng được số lượng cần thiết.

Phương pháp chia thịt đều vào sọt của Kỳ Bạch thực sự giúp ích rất nhiều cho Dương La. Giờ đây, hắn không cần phải thực hiện những phép tính phức tạp nữa, chỉ cần biết rằng mỗi sọt thịt muối có thể đủ cho tộc nhân ăn trong năm ngày là được.

Sau khi xác định được điều này, Dương La lập tức ra lệnh cho những người còn lại trong bộ lạc dọn dẹp khoai ngọt đang chất đống trong hang động, rồi sắp xếp chúng vào sọt theo cùng một cách thức.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play