Edit Ngọc Trúc
Nghe vậy, Kỳ Bạch đứng dậy, đôi tay nhẹ nhàng vỗ vào mặt vài cái, cố gắng làm bản thân tỉnh táo hơn một chút, rồi trả lời: "Đã biết, ta lập tức tới ngay."
Vị trí của Dương La cũng không khó tìm, Kỳ Bạch từ xa đã nhìn thấy ông đang giơ cao cây trượng hùng cốt của mình, đứng giữa hai cây đại thụ treo đầy thịt muối. Kỳ Bạch tiến lên phía trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tư tế gia gia."
Dương La thấy hắn tới liền chỉ tay về phía những miếng thịt muối treo lơ lửng trên không trung, nói: "Thịt heo của chúng ta đã ướp gần xong rồi, ta định ngày mai sẽ lấy xuống. Ngày mai ngươi không cần ra ngoài thu thập nữa, ở lại trong bộ lạc cùng ta kiểm kê số lượng thịt muối."
Kỳ Bạch đáp một tiếng. Lúc này hắn mới nhận ra rằng, sau bảy tám ngày trôi qua, những miếng thịt muối trên cao đã gần như không còn hơi nước, màu sắc trở nên sẫm hơn, trong không khí lan tỏa một mùi tanh mặn, trông thực sự đã được ướp kỹ càng.
Trước khi đi ngủ, Kỳ Bạch cố ý tìm Thỏ Nha để truyền đạt lại sự sắp xếp của Dương La. Thỏ Nha tự nhiên không phản đối, chỉ yêu cầu Kỳ Bạch đưa đòn gánh và giỏ mây mà hắn thường dùng cho nàng, để người khác sử dụng trước.
Sáng sớm hôm sau, sau khi đội thu thập xuất phát, một già một trẻ hai người ngồi xổm giữa quảng trường, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Bên cạnh họ là những bảo bối của Dương La—những viên đá lớn nhỏ với màu sắc khác nhau, cùng với những sợi dây cỏ được bện tỉ mỉ chuyên dùng để buộc chặt.
Dương La nói: "Thông thường, mùa đông sẽ kéo dài khoảng mười chu kỳ mười ngày, nhưng năm nay mùa đông tới sớm hơn bình thường, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho khả năng nó kéo dài hơn."
Kỳ Bạch gật đầu. Trong bộ lạc dường như không có khái niệm về con số một trăm, vì vậy Dương La mới dùng cách tính mười chu kỳ mười ngày để biểu thị một trăm ngày. Nhưng điều khiến Kỳ Bạch bất ngờ là, với tư cách tư tế, Dương La không chỉ có thời gian quan niệm rõ ràng mà còn tổng kết được quy luật thời tiết.
Từ ký ức của Miêu Bạch có thể thấy, hắn gần như không có ý thức về thời gian. Trên thực tế, phần lớn thú nhân đều mơ hồ về điều này, chỉ biết một năm có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông mà thôi.
Kỳ Bạch tính toán sơ qua, cảm thấy một năm trên Thú Tinh dường như dài hơn so với Lam Tinh. Nhưng chính xác dài hơn bao nhiêu thì hắn không rõ, chỉ biết rằng từ khi xuyên không tới đây, mỗi ngày hắn đều âm thầm đếm thời gian. Chỉ cần chờ đến năm sau vào thời điểm này, mọi thứ sẽ rõ ràng.
Dương La tiếp tục nói: "Chuẩn bị đủ lương thực cho toàn bộ mùa đông là nhiệm vụ quan trọng nhất của tư tế. Nếu ta không tích trữ đủ, tộc nhân sẽ bị đói, thậm chí còn phải mạo hiểm ra ngoài săn bắn giữa mùa đông. Nếu để điều đó xảy ra, ta không xứng đáng tiếp tục đảm nhiệm vị trí tư tế của bộ lạc."
Kỳ Bạch cảm thấy Dương La tựa hồ đang tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân, liền an ủi: "Tư tế gia gia, chúng ta chắc chắn sẽ có đủ lương thực để vượt qua mùa đông. Dù có thiếu, chúng ta cũng sẽ tìm cách khác, đâu thể đổ hết trách nhiệm lên một mình ngài?"
Không ngờ Dương La chẳng những không cảm kích mà còn dùng cây trượng hùng cốt gõ mạnh vào lưng Kỳ Bạch một cái: "Ngươi sao có thể có suy nghĩ như vậy? Nếu tộc nhân phạm sai lầm, họ sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc. Còn tư tế phạm phải sai lầm lớn như vậy, chẳng lẽ không phải chịu trừng phạt sao? Ngươi có biết trên Thú Nhân đại lục có bao nhiêu tư tế ngoại lai bị trục xuất vì sai lầm không? Đối với chuyện lương thực, dù là lúc nào cũng phải dốc hết sức lực để hoàn thành, không được phép phạm một sai lầm nào!"
Kỳ Bạch bất ngờ bị đánh, trong lòng có chút không hiểu. Hắn nghĩ thầm, lão nhân này lúc nào cũng nhấn mạnh công bằng, vậy tại sao khi ăn cơm lại cứ nhất quyết cắt xén phần ăn của nô lệ? Khiến mỗi lần hắn và Lang Trạch cùng ăn cơm lại cảm thấy áy náy.
Kỳ Bạch không biết rằng Dương La thực ra đang giảng dạy cho hắn về công việc của tư tế và kỹ năng sinh tồn. Trong bộ lạc lớn nơi Dương La sinh ra, tư tế đương nhiệm sẽ chọn một số đứa trẻ làm học trò, nuôi dạy chúng từ nhỏ. Nhưng thay vì đơn thuần học tập, những đứa trẻ này lại trở thành đối thủ cạnh tranh kéo dài suốt hàng chục năm.
Chỉ có kẻ chiến thắng mới có thể trở thành tư tế kế nhiệm. Những người còn lại, khi trưởng thành, đều bị trục xuất khỏi bộ lạc, phải tự tìm kiếm một bộ lạc không có tư tế để gia nhập. Trong quãng thời gian lưu lạc đó, rất nhiều người đã chết. Vì vậy, một khi được bộ lạc chấp nhận, họ sẽ phải tận tâm cống hiến, không ai muốn bị trục xuất một lần nữa.
Đó là lý do Dương La có tâm tình như hiện tại. Ông đã lưu lạc suốt ba mươi năm, hơn ai hết ông mong muốn bộ lạc Hắc Sơn nhỏ bé này có thể phát triển hưng thịnh. Đồng thời, ông cũng kỳ vọng người kế nhiệm mà mình lựa chọn sẽ đủ khả năng gánh vác trách nhiệm to lớn này.
Dù không hiểu rõ điều đó, Kỳ Bạch vẫn biết nhìn sắc mặt người khác. Nhìn Dương La thổi râu trừng mắt, hắn cảm thấy ông giống như những trưởng bối cố chấp. Tuy có những suy nghĩ khác biệt với lớp trẻ, nhưng trong lòng vẫn luôn lo nghĩ cho bọn nhỏ... tất nhiên là không bao gồm nô lệ. Kỳ Bạch lập tức cười nói: "Ngài nói đúng, ta tin rằng ngài nhất định sẽ không phạm sai lầm."
Hắn ngẩng đầu nhìn những miếng thịt treo lủng lẳng, hỏi: "Nhiều thịt như vậy, ngài định tính toán thế nào?"
Kiếp trước, dù không học khoa học tự nhiên, nhưng Kỳ Bạch cũng từng thi đại học. Hắn tự tin rằng mình có thể làm tốt những phép tính đơn giản hơn hẳn các thú nhân sống trong bộ lạc nguyên thủy này.
Nhìn thấy Dương La đang chật vật tính toán số lượng thịt muối, Kỳ Bạch sớm đã muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng lương thực là vật tư quan trọng nhất trong bộ lạc, nếu Dương La không chủ động nhắc đến, hắn cũng không tiện đề nghị. Chỉ có thể thể hiện rằng bản thân có năng lực tính toán, hy vọng đến lúc Dương La cần, sẽ nhớ đến mình.
Quả nhiên, hôm nay Dương La đã triệu tập hắn. Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác với dự đoán.
Kỳ Bạch ngồi cạnh Dương La, nhìn ông vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa không ngừng nhặt đá trên mặt đất, hết một lúc lại buộc một nút thắt. Hắn nhìn đến ngẩn người.