Hiện tại Hà Thụ Quốc muốn tách riêng, trong lúc nhất thời Quan Quỳnh Anh hết cách, cô ấy nhìn quanh một vòng, thấy không một ai đứng về phía mình. Ngay cả ông cụ Hà mà cô ấy vừa mới tưởng rằng sẽ đứng về phía mình cũng không nói gì.
Quan Quỳnh Anh đương nhiên cũng muốn tự mình làm chủ gia đình, nhưng cô ấy biết rõ khó khăn của việc làm chủ hơn ai khác. Cái khác không nói, dầu muối tương dấm trà cái nào không phải tiền? Càng đừng nói sau khi sinh con không ai trông giùm. Quan Quỳnh Anh dậm chân, bỏ chạy.
Ai cũng không đuổi theo, đồ ăn trên bàn còn hơn phân nửa nhưng ai cũng không có khẩu vị.
Hà Hạ nói: “Cha, mẹ, chị dâu con nói quả thật rất đúng, con đã là kết hôn lần hai rồi, những của hồi môn đó cũng không cần đâu, mấy món trước đây đều còn dùng được mà.”
Hà Thụ Quốc trừng mắt: “Con là con gái cha, bất luận con gả mấy lần cha cũng sẽ cho con của hồi môn.”
“Đúng là bởi vì cưới lần hai, của hồi môn của con phải càng có thể diện, như vậy mới không làm cho người ta xem thường con. Con đừng thấy hiện tại tên tiểu tử Lục Chinh Năng kia thoạt nhìn rất không tồi rất tốt, nhưng bên trong ai biết thế nào? Lỡ như tương lai nó thay lòng đổi dạ lấy chuyện này ra khi dễ con thì sao?”
“Hạ Hạ à, của hồi môn là sức mạnh của con gái, giống như lúc đầu mẹ con gả cho cha, của hồi môn của bà ấy chỉ có một túi lương thực, một miếng thịt còn có một cây vải, cha ăn lương thực của bà ấy, ăn thịt của bà ấy lại còn mặc vải của bà ấy, con xem ngần ấy năm cha kính trọng mẹ con biết bao nhiêu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT